Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1079



Chương 1079

Tuy cậu nhóc còn nhỏ, nhưng cần phải tiếp xúc với những sinh hoạt hàng ngày đơn giản nhất.

“Chuyển phát nhanh, EMS, cần người nhận ký nhận chuyển phát nhanh, vui lòng mở cửa”

“Vậy chú đưa hàng chuyển phát nhanh lên mắt mèo đi, cháu muốn nhìn xem có đúng là tên của dì cháu không.”

Tô Nhược Hân cười, đứa nhỏ này cũng cẩn thận lắm cơ.

Cẩn thận y như con cáo nhỏ vậy.

Sau đó, cậu nhóc dán mắt lên mắt mèo, chỉ nửa phút sau đã gật đầu: “Chú chờ chút, cháu mở cửa đây.

Tiếp đấy cơ thể nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa, muốn bê cái ghế dựa ra để mở cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Nhược Hân: “Dì ơi, chuyển phát nhanh của dì đấy, hình như là tài liệu.”

Vừa nghe thấy có thể là tài liệu, Tô Nhược Hân đã bước nhanh đến: “Để dì tự lấy.”

Lúc này trong đầu cô chỉ còn lại từ tài liệu này, còn có lời người chuyển phát nhanh nói, anh ta là EMS.

Hai cái này hợp lại với nhau, cuối cùng cô cũng đã nhận ra là chuyển phát nhanh thứ gì.

Tuy đã xác định muốn học đại học Nam Kinh từ lâu, nhưng khi thư thông báo trúng tuyển được gửi đến, cuối cùng cô cũng chắc chắn.

Tô Nhược Hân nhanh chóng mở cửa: “Đưa cho tôi đi”

“Em là học sinh tốt nghiệp cấp ba à.” Đưa tài liệu chuyển phát nhanh chó Tô Nhược Hân, tiện thể còn đưa thêm một cây bút, muốn cô ký nhận.

“Ừ ừ, đúng vậy.”

“Vậy đúng rồi, tôi giao thư thông báo trúng tuyển cả hôm nay, chúc mừng em đậu đại học nhé.”

“Cảm ơn” Tô Nhược Hân ký tên xong, phấn khích mở túi tài liệu ra.

Mở ra, một lá thư thông báo trúng tuyển xinh đẹp đã đến rồi.

Cô nhìn tên của mình ở bên trên, phấn đấu suốt mười hai năm, cuối cùng cũng đỗ vào trường đại học cô sắp theo học.

Tuy không phải đại học T hay đại học Đồng lúc đầu cô chờ mong, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ Mỹ Lan. cô lại bình tĩnh lại.

Tuy khẽ vuốt thư thông báo, từng chút từng chút một, cô cảm thấy như bản thân đang nằm mơ, không hề thấy chân thật.

NGÀY Chúc Hứa đọc từng chữ trên giấy thông báo trúng tuyển, lập tức ôm lấy cổ Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ, không bao lâu nữa dì sẽ đến trường đại học này đi học đúng không?”

“Ừ”” Tô Nhược Hân gật đầu, cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện nụ cười.

Nhưng nụ cười trên mặt cô chưa được ba giây đồng hồ đã biến mất.

Tay nắm lấy thư thông báo trúng tuyển thiếp vàng, nếu như là sáu ngày trước, người mà cô thông báo người đầu tiên chắc chắn là Hạ Thiên Tường.

Sau đó, cô sẽ tìm một nơi ăn mừng với Hạ Thiên Tường, chúc mừng mình sắp vào đại học, cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc.

Vậy mà vào giờ phút này, cô cảm thấy có lễ cô có nói thì Hạ Thiên Tường cũng sẽ không tới gặp cô, càng không chúc mừng cùng cô.

“Dì nhỏ, dì không vui sao?” Chúc Hứa phát hiện cô kinh ngạc nhìn thư thông báo trúng tuyển mà không nói lời nào, cậu bé bèn cẩn thận hỏi.

“Vui chứ.”

Nhưng, hai chữ nói ra chỉ là nghĩa vui trên mặt chữ, trong lòng cô chắc chắn không vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.