Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1080



Chương 1080

Bỗng nhiên, cô vô cùng bực bội, Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân nhất định phải bận rộn, chỉ có bận rộn mới có thể giảm sự bất an từ tận đáy lòng cô: “Tiểu Hứa, dì nhỏ sẽ đi thực tập, rồi chúng ta sẽ cùng tiêu số tiền kiếm được đó, được không?”

“Được ạ, dì nhỏ yên tâm, cháu có thể ở nhà một mình, cháu không chạy lung tung, ai gõ cửa cháu cũng không mở” Dứt lời, dường như nhớ ra cái gì đó, cậu bé nói tiếp: “Dì nhỏ mà về thì cháu mở cửa cho dì”

“Vậy chú Hạ thì sao?” Tô Nhược Hân nhẹ giọng hỏi, nhưng lúc hỏi xong, cô lại khinh bỉ bản thân mình.

Cô đúng là không có khí phách, anh không đến thăm cô, vậy mà cô còn mong chờ anh tới?

Chúc Hứa nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, sau đó, cái đầu nhỏ lắc lư: “Không mở”

“Chúc Hứa ngoan ghê.” Tô Nhược Hân ôm mặt Chúc Hứa lên hôn một cái.

Sau đó, ngay lập tức nghe Chúc Hứa nói: “Chú Hạ có chìa khoá, chú ấy có thể tự mở được.”

Tô Nhược Hân xách cái tai nhỏ của Chúc Hứa lên: “Tên nhóc thúi nhà cháu, cuối cùng vẫn thân với chú Hạ nhất đúng không?”

Chúc Hứa dùng sức khẽ giấy dụa, tránh khỏi tay Tô Nhược Hân, vắt chân lên cổ mà chạy: “Không phải không phải, cháu rất thân với dì nhỏ.”

Tô Nhược Hân đuổi một vòng cũng không đuổi kịp Chúc Hứa luồn lách như con cá chạch, thở hổn hển đứng lại: “Chúc Hứa, cháu mà còn chạy tiếp, sau này dì sẽ không quan tâm tới cháu nữa.”

Sau đó, Chúc Hứa chạy vù đến trước mặt cô nhanh như chớp, hơi cong người xuống, cái mông nhỏ giơ ra trước mặt Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ đánh đi”

Mắt Tô Nhược Hân chợt cay cay, lúc này sao cô có thể ra tay được chứ.

Cô đưa tay ôm chầm lấy Chúc Hứa, để cậu bé dựa vào ngực của mình, rất lâu sau, mãi đến khi cảm giác được người thằng nhóc hơi khựng lại, cô mới nhận ra có lẽ hành động của đã doạ Chúc Hứa, hít mũi một cái, cô nói khẽ: “Dì nhỏ không đánh Chúc Hứa, Chúc Hứa ngoan nhé, giữa trưa dì sẽ gọi người đưa cơm trưa đến cho cháu, được không?”

Chúc Hứa buông Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ đi làm việc đi, trước kia mẹ cũng thường xuyên để cháu ở nhà một mình, cháu không xảy ra chuyện gì đâu, dì cứ yên tâm.” Nói xong, cậu bé còn nghiêng người hôn lên mặt Tô Nhược Hân một cái.

“Vậy dì đi làm việc thật nha.”

“Dạ, tạm biệt dì nhỏ.”

Sau đó, Chúc Hứa đẩy Tô Nhược Hân đi ra ngoài.

Được nghỉ hè rồi, không biết có đi nhà trẻ được không, mấy hôm nay Chúc Cương không đưa Chúc Hứa đi nhà trẻ.

Tô Nhược Hân nghĩ chờ đến khai giảng rồi đi cũng không muộn.

Trên xe buýt, Dương Mỹ Lan gọi điện thoại tới: “Tô Nhược Hân, thư thông báo trúng tuyển của tớ đến rồi, thư của cậu đến chưa?”

“Đến rồi.” Có điều, câu trả lời này của cô nghe rất cô đơn.

“Tô Nhược Hân, nếu cậu về rồi thì đến tối cùng ăn mừng đi.”

“Dẫn Chúc Hứa đi cùng.”

“Không vấn đề gì.”

“Tớ muốn ăn đồ nướng” Cô nhớ biệt thự bên bờ biển, chỗ đó rất hợp để tự phục vụ đồ nướng, cô càng nhớ những xiên thịt nướng thơm phức mà Hạ Thiên Tường nướng cho cô, bây giờ nhớ lại đều chất chứa rất nhiều dư vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.