Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1081



Chương 1081

“Nướng, nướng, nướng.”

“Cậu nướng, tớ ăn.” Cô ăn đồ nướng với Hạ Thiên Tường là anh nướng cô ăn, mãi đến khi cô ăn sắp no căng bụng thì cô mới nướng cho anh ăn.

“Cái này. ..” Dương Mỹ Lan chần chờ, sau đó quát †o một tiếng: “Tô Nhược Hân cậu ác độc vừa vừa thôi, không chỉ có cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, mà cơ thể bà cô đây cũng phải phát triển, Chúc Hứa cũng phải lớn lên.”

Đúng vậy, không có ai chiều chuộng cô như Hạ Thiên Tường.

“Được, tớ nướng, các cậu ăn.” Cô nghĩ, có lẽ cô cũng không nuốt nổi.

Mặc dù ăn đồ nướng là đề nghị của cô, nhưng bây giờ cô ăn gì cũng không ngon.

“Hẹn cậu khi nào tan làm gặp.”

“Hả, sao cậu biết tớ đang làm việc?” Hình như từ lúc cô nhận điện thoại đến bây giờ, cô không hề nói một câu nào tiết lộ bây giờ cô đang trên đường đi làm.

“Tớ… Tớ đoán.”

“Chúc Hứa nói cho cậu?”

Việc cô đi thực tập chỉ có một mình Chúc Hứa biết, thậm chí cô còn chưa thông báo cho cả chị Chiêm, cô còn chờ lát nữa đến phòng khám bệnh, rồi gọi điện thoại cho chị Chiêm để chị Chiêm đưa cơm trưa đến cho Chúc Hứa.

Cho nên, việc này thật sự chỉ có Chúc Hứa mới biết được.

“Không… Không phải.” Dương Mỹ Lan nói xong, lập tức dập máy.

Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, trực giác nói cho cô biết chuyện này có vấn đề.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ nào chứ?

Được rồi, cô lười tìm hiểu những thứ này, Dương Mỹ Lan biết cô đi làm cũng không có gì to tát.

Lúc nào cũng phải làm việc.

Nếu không sẽ không yên tâm.

Trên thế giới này, chỉ có công việc và tiền lương khiến cô yên tâm nhất, tất cả cái khác đều là phù du.

Tô Nhược Hân đến muộn.

Nhưng mà, cô cũng không thèm để ý đến chuyện đi trễ bị trừ tiền lương.

Sở dĩ cô đến phòng khám bệnh, là vì không muốn ở lại căn hộ.

Không phải không thích Chúc Hứa, không muốn bên cạnh Chúc Hứa, mà thật sự là cứ ngẩn người trong không gian đó một giây, trong đầu cô sẽ xuất hiện Hạ Thiên Tường suốt một giây đó.

“Tô Nhược Hân, cô tới rồi, các đồng chí, Tô Nhược Hân đã quay trở lại, đã đi làm rồi.” Y tá Hải Niệm vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, bèn hắng giọng kêu lên.

Tô Nhược Hân lập tức kéo tay áo của cô ta: “Đừng làm ầm lên.”

Cô cũng chỉ đi làm lại mà thôi, hô to gọi nhỏ như thế này làm cô rất xấu hổ.

“Cô không biết chứ mấy ngày nay cô không đến đi làm, mọi người mong ngóng cô biết bao, giám đốc Giang nói, đợi cô quay về, nhất định tất cả bác sĩ trong phòng khám chúng ta phải cùng đi ăn một bữa tiệc, ông ấy mời.”

“Đương nhiên là ông ấy phải mời, ông ấy đã lên chức giám đốc rồi mà.” Tô Nhược Hân nhìn lướt qua phòng khám bệnh, sáng sủa sạch sẽ, sạch hơn nhiều so với lúc nhân viên quét dọn họ hàng với chủ nhiệm Mạnh làm việc, nhìn phòng khám bệnh cũng khiến người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

“Được được, tôi mời, chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay đi.” Có lẽ giám đốc Giang nghe thấy tiếng gọi của y tá Hải Niệm, đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.