Chương 1085
“Không, không cần! Cô đi theo tôi.’ Tô Nhược Hân vừa nói điều này thì người phụ nữ kia đã quyết định đưa cô đi cùng.
Bởi vì, nếu Tô Nhược Hân thật sự chữa khỏi bệnh thì đối phương không chỉ thưởng cho Tô Nhược Hân ba mươi tỷ đồng mà ngay cả cô ta, người cung cấp bác sĩ cũng sẽ được thưởng, tất nhiên số tiền sẽ thấp hơn nhiều, là ba mươi triệu đồng.
Nhưng ba mươi triệu đồng cũng là tiền. Đối với người bình thường thì ba mươi triệu đồng cũng không phải là số tiền nhỏ.
“Tô Nhược Hân, cố lên! Nếu cô kiếm được ba mươi tỷ đồng thì ngày mai giám đốc Giang sẽ mời một bữa. Ông ấy mời, cô trả tiền, được không?”
“Không thành vấn đề.” Tô Nhược Hân quyết định.
Nếu như thật sự không chữa được căn bệnh của đối phương và không kiếm được tiền để mời khách thì đêm mai cô sẽ đi đua xe.
Cô đột nhiên muốn đua xe vì việc tiền kiếm từ đua xe thật sự rất nhanh.
Tô Nhược Hân lên xe, nhìn thấy trên xe có giấy ghi chú thì tiện tay xé một trang, sau đó viết một đơn thuốc bằng tốc độ cực nhanh: “Cho chị này!”
Người phụ nữ nhìn xuống, hóa ra chúng là cây cát canh, địa du, cây hòe, kha tử và cây anh túc với liều lượng mỗi thứ là ba gam, hai trăm năm mươi gam cá chạch làm sạch nội tạng, sau đó tất cả vị thuốc được đun sôi cùng nhau và uống.
“Đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của tôi sao?” Người phụ nữ vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Nếu mỗi ngày trước khi uống thuốc sắc, chị kiên trì ngâm mình trong nước ấm vài phút thì sẽ nhanh khỏi hơn, hiệu quả cũng tăng gấp bội.” Tô Nhược Hân gật đầu chắc nịch để tăng thêm lòng tin cho người phụ nữ.
Nghe thấy những lời này của Tô Nhược Hân, người phụ nữ đã hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Tô Nhược Hân không hề nói rõ hoàn toàn về căn bệnh của cô ta mà chỉ ám chỉ rằng cô ta nên ngâm mình trong nước ấm trước khi uống thuốc, điều này chứng tỏ Tô Nhược Hân đã phán đoán chính xác về căn bệnh của cô ta.
Cô ta thật sự không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đưa đơn thuốc cho mình, cũng không dám coi thường Tô Nhược Hân nữa.
“Cô Tô, tôi họ Vũ, cô có thể gọi tôi là chị Vũ. Tôi có một bệnh nhân tinh thần không ổn, hốt hoảng điên loạn. Lát nữa gặp cô ấy, cô không cần sợ hãi, chỉ cần chữa bệnh cho cô ấy là được. Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy thì số đồng kia chắc chăn sẽ trả đủ cho cô.
Tô Nhược Hân gật đầu. Thật ra cô cũng không muốn ba mươi tỷ đồng mà chỉ tò mò về căn bệnh này thôi.
Bây giờ, cô rất thích nghiên cứu về những căn bệnh nan y phức tạp và không thể chữa khỏi.
Nếu không, các loại bệnh đơn giản và không có tính thách thức mà các bác sĩ bình thường cũng có thể điều trị, cô có ra tay hay không cũng chẳng quan trọng.
“Tôi nhớ rồi.” Tô Nhược Hân mỉm cười đáp lại, sau đó dựa vào trên ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, sáng sớm đã bị người chuyển phát nhanh đánh thức cho nên bây giờ Tô Nhược Hân thật sự hơi mệt mỏi.
Gô tựa vào lưng ghế, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Tâm trạng thoải mái của cô khiến người phụ nữ bên cạnh cau mày. Nói ngủ liền ngủ, cô thật sự có thể chữa bệnh sao? Gô ta lại hơi nghỉ ngờ.
Dù sao thì trông Tô Nhược Hân vẫn còn quá trẻ.
Tô Nhược Hân cũng không ngờ rằng khi cô lên xe của người khác lại có thể ngủ ngay lập tức.