Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1087



Chương 1087

Thật ra khi chị Vũ nói với cô về tình hình của cô gái trên đường đi, quả thật cô đã hơi nghi ngờ.

Tuy nhiên, cô vẫn nghĩ rằng mọi thứ sẽ không trùng hợp như vậy.

Nhưng không ngờ cô lại đến đây thật, sau đó còn muốn khám bệnh cho bệnh nhân – rõ ràng là một người quen.

Rõ ràng là một người rất quen thuộc.

Lúc này, Tô Nhược Hân giật mình và sững sờ…

Là Hạ Thiên Hương.

Chỉ vì người đàn ông họ Liêu kia mà cô ta đã phát điên rồi.

“Sao vậy? Sợ à? Cảm thấy bản thân không thể trị bệnh được sao?” Nữ y tá dẫn đường quay đầu lại và liếc nhìn Tô Nhược Hân đang đứng yên.

Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy Tô Nhược Hân, cô ta đã nhận định rằng Tô Nhược Hân chỉ là một kẻ lừa gạt được chị Vũ mời tới để lừa phí giới thiệu là một triệu rưỡi mà thôi.

Cô ta cho rằng Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không thể chữa bệnh.

Vì vậy lúc này, trong khi Tô Nhược Hân đang dừng lại, trong mắt cô ta chỉ có sự khinh bỉ và xem thường.

Bây giờ Tô Nhược Hân mới bình tĩnh trở lại. Cô không sợ, chỉ là cô không ngờ sẽ gặp lại người nhà họ Hạ trong tình huống như thế này.

Cô vấn lo lắng rằng nếu Lục Diễm Chỉ biết cô tới đây để chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương thì bà ta có phản đối hay không.

“Cứu! Cứu tôi! Buông ra, buông ra đi…”

Trong tòa nhà nhỏ, tiếng hét của Hạ Thiên Hương không ngừng vang lên. Tô Nhược Hân đột nhiên xoay người và bước nhanh như bay về phía con đường lúc tới đây.

Tốc độ đó khiến cho nữ y tá dẫn cô tới đây cau mày: “Chậc, vẫn chưa nhìn thấy bệnh nhân mà đã sợ hãi như vậy rồi. Lá gan chỉ có thế mà cũng muốn tới đây lừa tiền ư? Thật quá giả tạo.”

Cô ta đuổi theo Tô Nhược Hân, hai người lần lượt đến trước mặt chị Vũ. Nhưng Tô Nhược Hân lại đi lướt qua người chị Vũ. Y tá bèn dừng lại và nói với chị Vũ: “Vừa nhìn đã thấy cô gái này là một kẻ lừa đảo. Vẫn chưa tiến vào trong, chỉ mới nghe tiếng la hét thì cô ta đã lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài rồi. Chậc, chị Vũ! Chị sẽ không thuê một kẻ chuyên đi lừa đảo để kiếm số tiền một triệu rưỡi đấy chứ?”

“Tôi là hạng người như vậy sao? Tôi thấy cô ấy thật sự có chút tài năng và biết chẩn đoán bệnh nên mới đưa cô ấy tới đây để chẩn đoán cho cô Hạ mà.

Cô không thể sỉ nhục tôi như vậy. Tôi cũng có lập trường đấy!”

“Chị Vũ! Chị đã từng gặp một bác sĩ nào trẻ tuổi như vậy chưa? Cho dù từng gặp thì cũng chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi trong bệnh viện, phụ trách kê đơn cho bác sĩ trực mà thôi. Sao chị dám mang người như vậy đến đây? Chị cứ đợi bị chủ tịch Lục dạy bảo đi.”

“Cô cũng không thể coi thường cô Tô như thế! Cô ấy chỉ cần liếc mắt liền biết tôi mắc chứng bệnh không tiện nói ra. Điều này chứng tỏ cô ấy giỏi giang đến mức nào, chỉ cần một ánh mắt đã có thể xác định chứng bệnh của tôi.” Chị Vũ vẫn không tin Tô Nhược Hân là một người không biết gì.

“Chị mắc bệnh không tiện nói ra sao? Chị mắc căn bệnh không tiện nói ra nào vậy?”

“Chính là cái đó… Bệnh ở vị trí không thể nói.” Chị Vũ hơi xấu hổ và đáp lại.

“Vị trí nào?” Nữ y tá vẫn không thể nghĩ ra.

“Trĩ” Chị Vũ nhỏ giọng đáp: “Cô đừng nói cho ai biết.”

Nữ y tá sửng sốt một chốc, sau đó chỉ về phía Tô Nhược Hân: “Cô ta vừa nhìn đã biết chị mắc bệnh này?”

“Đúng vậy! Nếu không, cô nghĩ tại sao tôi lại mời cô ấy đến đây để khám bệnh chứ? Cô ấy rất thông minh và xuất sắc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.