Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1091



Chương 1091

Cô đến để khám bệnh cho Hạ Thiên Hương, anh không trách cô nên cô cũng vào vấn đề chính luôn.

“Ừ, anh đang định đi tìm em, không ngờ em đã đến đây rồi, cái này gọi là tâm… Cái gì…”

“Tâm linh tương thông.” Tô Nhược Hân không chút suy nghĩ đã nói câu này, sau đấy khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Quả nhiên, người đàn ông lại nói: “Ừ, Nhược Hân nói rất đúng, chính là tâm linh tương thông.”

Mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn, rõ là anh đang l nh… Anh xấu xa, anh ức hiếp em, còn lâu em mới cần tâm linh tương thông với anh.”

“Em nói đấy chứ, nói một đằng làm một nẻo không tốt đâu.” Kết quả là Hạ Thiên Tường đáp lại Tô Nhược Hân cực kỳ hợp lý.

Tô Nhược Hân bị chặn họng không biết nên nói gì cho phải, muốn véo anh nhưng tay lại bị anh nắm chặt, anh lại không buông tay.

Sau đấy, khi trong lòng cô đang ngơ ngác không biết tiếp theo nên đối mặt với anh thế nào, cô lại nghe thấy anh nói: “Mẹ anh vẫn luôn ở đây, một tiếng trước mới rời đi.”

Tô Nhược Hân nhanh chóng hiểu ra, hóa ra Hạ Thiên Tường đã muốn đưa cô đến đây khám bệnh cho Hạ Thiên Hương từ lâu, nhưng bởi vì Lục Diễm Chỉ luôn ở đây chăm sóc Hạ Thiên Hương nên anh mới không đưa cô đến đây.

Hóa ra không phải anh không muốn gặp cô, mà là anh không có thời gian, không có cơ hội.

Lục Diễm Chỉ ở đây nên anh không tiện đón cô đến, mà anh lại không rời đi được.

Phân tích xong, bỗng cô cảm thấy mấy ngày này bản thân cứ lo được lo mất thật ngu ngốc.

Ngốc kinh.

Đần đến nỗi cô cũng phải tự khinh bỉ chính mình.

Nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn góc nghiêng của Hạ Thiên Tường, bỗng Tô Nhược Hân nhận ra không phải cô đã rời khỏi anh bảy tám ngày, mà là dài như cả một thế kỷ, giống như bọn họ đã xa nhau rất rất lâu.

Thế cho nên lúc này mới cần cực kỳ nghiêm túc lắng lặng ngắm nhìn anh.

Rồi sau đó, đổi lấy nhịp tim đập như sấm.

“Đẹp không?” Người đàn ông không nhìn cô, nhưng anh lại nhẹ giọng hỏi cô.

“Đẹp.” Tô Nhược Hân mê trai.

Cô chưa từng phản bác chuyện cô là một người mê cái đẹp.

“Ha ha, vậy cứ nhìn nhiều vào, nhưng lát nữa vào rồi là không được nhìn nữa.” Hạ Thiên Tường khẽ cười.

“Phải nhìn Thiên Hương, cô ấy thế nào rồi?” Cuối cùng tất cả vẫn quay lại đề tài không muốn phải đối mặt, rồi lại không thể không đối mặt.

Nhắc đến Hạ Thiên Hương, biểu cảm của Hạ Thiên Tường chán nản: “Tinh thần em ấy rất kích động, không chịu ăn uống, còn hay tự làm hại bản thân.”

“Thật sự vì một người đàn ông sao?” Cái này à do Cận Liễm nói cho cô biết, nhưng cô cảm thấy cần phải xác nhận lại từ chỗ của Hạ Thiên Tường, vậy mới tiện cho việc cô xác định bệnh tình của Hạ Thiên Hương.

“Mẹ anh hối hận rồi, đêm sau khi Thiên Hương xảy ra chuyện, bà ấy… Bà ấy từng cắt cổ tay.” Nói đến đây, giọng Hạ Thiên Tường nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Nếu không phải cô luôn nghiêm túc lắng nghe, thì cô không thể nào nghe thấy anh đã nói gì.

Trong đầu xuất hiện gương mặt kiên cường của Lục Diễm Chỉ, nếu không phải do chính kiệng Hạ ‘Thiên Tường nói, cô thật sự không tin người phụ nữ mạnh mẽ như Lục Diễm Chi lại đến mức cắt cổ tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.