Chương 1093
“Thiên Hương, Tô Nhược Hân sẽ không hại em đâu, em đừng sợ, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.” Hạ Thiên tường nhìn thấy Hạ Thiên Hương như vậy thì khẽ nhíu mày đi về phía cô ta.
Tô Nhược Hân cũng đi theo.
Cô đi theo phía sau Hạ Thiên Tường, có thân hình cao lớn của anh che trước người cô, cô không sợ Hạ Thiên Hương tấn công mình, anh sẽ không để cô bị thương.
“A… Cô đừng đến đây, đừng… Đừng đến đây…”
Đột nhiên cơ thể Hạ Thiên Hương trượt xuống dọc theo vách tường xốp mềm, sau đấy ngồi xổm trên đất hai tay ôm đầu, trông như bị doạ sợ.
“Thiên Hương, em nhớ ra gì thế? Em nói cho anh biết đi, anh xử lý giúp em, người kia không dám tổn thương em nữa.” Hạ Thiên Tường đi đến trước người Hạ Thiên Hương, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô ta.
Dáng vẻ anh cả dịu dàng kia khiến Tô Nhược Hân hâm mộ.
Tô Chí Khiêm chưa từng quan tâm cô như vậy.
Hình như đã rất lâu rồi cô không liên lạc với người nhà họ Tô.
Nhưng không liên lạc như vậy càng tốt, cô tình nguyện không cần ba mẹ anh chị như vậy.
“Tô Nhược Hân… Cô đừng đến đây, đừng, cô đến, người xấu sẽ đến, sẽ đến…” Dù Hạ Thiên Tường có vỗ về Hạ Thiên Hương thế nào thì dường như tỉnh thần cô ta vẫn trong trạng thái bất ổn, sau đấy nói linh tinh gì đấy.
Lúc đầu Tô Nhược Hân yên lặng đứng phía sau Hạ Thiên Tường, sau đấy cô mới nhớ ra một người.
Triệu Giai Linh.
Người phụ nữ đã từng suýt giết chết cô.
“Triệu Giai Linh… Đột nhiên Tô Nhược Hân nói, lại là nói với Hạ Thiên Hương, đây là một cái tên cô vẫn luôn muốn quên, nhưng lại phát hiện không thể nào quên được.
“A… Triệu Giai Linh đến, cô ta muốn giết tôi, cô ta muốn giết tôi, Triệu Giai Linh, cô tránh ra.” Quả nhiên, Tô Nhược Hân mới nhắc đến Triệu Giai Linh là phản ứng của Hạ Thiên Hương càng kịch liệt hơn.
Hạ Thiên Tường hơi giật mình, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên Triệu Giai Linh từ chỗ Hạ Thiên Hương.
Anh lập tức đứng dậy: “Thiên Hương bị như vậy, có liên quan đến Triệu Giai Linh?” Anh chỉ xử lý họ Liêu, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống bây giờ lại có liên quan đến Triệu Giai Linh.
Tô Nhược Hân gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em đoán thôi.”
Vậy nên cô không có bất cứ chứng cứ gì.
“Nhưng chắc chắn suy đoán này của em có nguyên nhân.” Hạ Thiên Tường không tin không đâu Tô Nhược Hân lại suy đoán như vậy.
“Trước khi Thiên Hương xảy ra chuyện, bị tiêm.”
Nhẹ giọng nói xong câu này, Lòng Tô Nhược Hân trở nên nặng nề, nếu chuyện của Hạ Thiên Hương thật sự do Triệu Giai Linh làm ra để trả thù, vậy Hạ Thiên Hương bị như này cũng do cô.
Nếu Lục Diễm Chỉ biết Hạ Thiên Hương bị như này có liên quan đến cô, chỉ sợ bà ta sẽ càng ghét cô hơn.
“Bị tiêm sao?” Hạ Thiên Tường bước một bước đến trước mặt Tô Nhược Hân, căng thẳng nắm chặt †ay cô, ánh mắt anh sáng quắc nhìn Tô Nhược Hân, anh biết bị tiêm có nghĩa gì.
Biết rõ.
Tô Nhược Hân không quan tâm tới sự đau đớn trên tay, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”