Chương 1097
“Ừm”
“Hạ Thiên Tường, em yêu anh.” Tô Nhược Hân cực kì vui, chắc chắn Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan sẽ cảm thấy thích thú khi tới đó.
Nơi đó như là một thế giới trong truyện cổ tích vậy, chỉ cần là người yêu cái đẹp thì chắc chắn sẽ thích nơi đó.
Kết quả thì lời thổ lộ nhiệt tình của cô không hề khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy bối rối: ‘Em tưởng rằng anh sẽ tin lời khẩu hiệu tuyên bố như thế này sao?”
“Hi hi, nhưng mà dường như em thật sự yêu anh rồi.” Tô Nhược Hân ăn sạch bát mì, đặt bát xuống rồi nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt long lanh.
Mấy ngày không gặp mà thôi, lần gặp mặt này ít nhất cũng được một tiếng rồi, nhưng cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, cảm giác không chân thật ấy khiến cô đưa tay lên sờ mặt Hạ Thiên Tường.
Cảm giác ấm áp như trước kia vẫn luôn ở trong ký ức của cô.
“Nhược Hân, anh tin rồi.”
“Ừm, anh tin đi” Tô Nhược Hân cúi đầu.
Vì cô không dám nhìn Hạ Thiên Tường.
Cô không nói dối, bây giờ cô thực sự chắc chắn rằng mình đã yêu Hạ Thiên Tường.
Đây là một nhận định hoàn toàn mới mẻ.
Vì khi anh không nhìn cô không để ý tới cô, cô vô cùng hoảng loạn và bối rối, còn không biết phải làm gì.
Cảm giác ăn không ngon ngủ không yên đó, khi tự mình trải qua rồi mới biết đó chính là tình yêu.
Hạ Thiên Tường bỗng dưng đứng dậy, dắt tay Tô Nhược Hân đi.
“Anh…anh muốn đi đâu?” Tô Nhược Hân bị kéo đi vài bước rồi nhưng Hạ Thiên Tường vẫn chưa có ý định dừng lại, làm cô chỉ có thể miễn cưỡng đi theo anh, vừa đi vừa thở hồng hộc.
Thực sự là vì bước chân của anh quá lớn, tuy cô cũng không thấp nhưng chiều cao của cô chẳng thấm vào đâu so với Hạ Thiên Tường, thực sự vô cùng xấu hổ.
Có thể đuổi kịp Hạ Thiên Tường cũng đã là tốt lắm rồi.
“Trên xe.”
Sau đó, một phút sau, Hạ Thiên Tường thực sự kéo Tô Nhược Hân vào trong xe.
Cô còn chưa ngồi vững thì khuôn mặt điển trai của người đàn ông đã hiện rõ trước mặt cô, khi cô chưa kịp phản ứng thì hơi thở ngọt ngào của cô đã hòa lẫn vào môi lưỡi của người đàn ông.
Những gì hút hồn anh đều ở trên người cô.
Rất nhớ.
Rất nhớ.
Cô nhớ anh bao nhiêu thì anh nhớ cô bấy nhiêu.
Chỉ là Hạ Thiên Tường vẫn luôn không thể buông bỏ nút thắt trong lòng anh.
Cho tới khi vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô nói với anh có thể chữa được bệnh của Hạ Thiên Hương thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng mới dần dần buông bỏ nút thắt trong lòng.
Có thể chữa được là được rồi.
Còn đến khi nào mới chữa khỏi thì anh tin Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ cố hết sức.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thả lỏng bản thân sau một khoảng thời gian dài.
Nếu không có Tô Nhược Hân thì anh vẫn đang lo lằng.
Phải rất lâu sau Hạ Thiên Tường mới từ từ buông Tô Nhược Hân ra.