Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1105



Chương 1105

“Em đang ví dụ về sức ảnh hưởng của anh đối với người khác, nhưng mà em không sợ anh, em còn dám véo anh cơ.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa tự nhiên véo mạnh vào mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.

“Á…” Hạ Thiên Tường nhướn mày: “Được rồi, anh biết em rất yêu anh rồi.”

Tô Nhược Hân cảm thấy đầu mình như nổ “Bùm”

một cái, cô biết anh đang ám chỉ câu “Đánh là thân mắng là yêu”, cho nên cô càng véo thì anh càng vui vẻ.

“Em… em không có.”

“Trước đây ai nghiêm túc nói em yêu anh? Chẳng lẽ không phải em sao?”

“Không phải em.” Tô Nhược Hân thà chết cũng không thừa nhận.

“Tô Nhược Hân, em đợi đấy.” Nhìn thấy xe của người đàn ông lại vẽ hình chữ S trên làn đường, Tô Nhược Hân lập tức cảm thấy khó thở.

“Được được được, em… em thừa nhận.” Cô cũng không muốn người đàn ông này đang yên đang lành dừng xe ở bên lề đường, sau đó hung hăng giày vò môi cô.

Xấu hổ lắm.

Tuy rằng kính xe chỉ có thể là người bên trong nhìn thấy người bên ngoài, người bên ngoài nhìn không nhìn thấy người bên trong, nhưng lúc Hạ Thiên Tường cưỡng hôn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của những người đi lại bên ngoài liên tục nhìn vào cửa sổ xe.

Mặc kệ những người đó có nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang cưỡng hôn cô hay không, cô đều hoảng sợ và xấu hổ.

Sau đó, nhịp tim sẽ tăng nhanh.

“Thừa nhận cái gì?” Hạ Thiên Tường vẫn không tha cho cô.

“Em… em yêu anh.” Như vậy đã được rồi chứ.

“Không nghe thấy.”

“Em yêu anh” Tô Nhược Hân hét to lên.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới hài lòng: “Bé cưng ngoan.”

Được rồi, anh trả lại cho cô cái tên “bé cưng” mà cô đã gọi anh, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên, không hề gượng gạo chút nào.

Giống như cô là bé cưng của anh, hợp tình hợp lý.

Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân đến phòng khám xây mới hoàn thiện của Hạ Thiên Tường.

Lúc xuống xe, ánh mắt cô theo bản năng đảo qua xung quanh, luôn cảm thấy những người trong tầm mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, sau đó có thể bắt cô đi bất cứ lúc nào.

Lần trước ở đây cô bị người của Trần Sang đưa đi, cho dù cô không bị tổn hại nhưng tóm lại ở đây vẫn để lại cho cô bóng ma tâm lý.

“Đừng sợ, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu” Hạ Thiên Tường dường như cảm giác được sự thay đổi trong lòng cô, nhẹ giọng an ủi.

“Ừm, em không sợ” Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ có Hạ Thiên Tường ở bên cạnh, cô không sợ.

Theo Hạ Thiên Tường đi vào phòng khám, Tô Nhược Hân đột nhiên dừng bước, lập tức mở điện thoại di động ra.

Thấy cô mở điện thoại ra, Hạ Thiên Tường bèn nói: “Em muốn thử xem tường lửa giám sát ở gần đây sao? Vậy em xem thử có thể phá nó không.”

“Ơ, chẳng lẽ anh tự thiết kế hả?” Giống như tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị cũng là tường lửa do anh tự thiết lập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.