Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1110



Chương 1110

“Anh nói thật là được.” Thấy bác sĩ Trương do dự, ‘Tô Nhược Hân mỉm cười nói.

“Haha, đó là vì chế độ đãi ngộ lúc tuyển dụng rất cao, gấp ba lần lúc tôi làm ở bệnh viện lớn.”

Tô Nhược Hân không biết gì về chế độ đãi ngộ mà Hạ Thiên Tường đưa ra.

Chẳng trách một phòng khám mới mở mà ngay cả người từ Học viện Công nghệ Massachusetts cũng bị thu hút.

Cùng một khối lượng công việc, vậy tại sao không chọn mức lương cao hơn.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Được rồi, anh có thể đi rồi”

“Cô Tô, cô đây là…’ Bác sĩ Trương không ngờ anh ta mới trả lời xong câu hỏi này, Tô Nhược Hân lập tức tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc.

Điều này có nghĩa là anh ta đã trượt buổi phỏng vấn này rồi.

Nhưng điều này không phù hợp với kỳ vọng của anh ta, anh ta đường đường là sinh viên xuất sắc của Học viện Công Nghệ Massachusetts, cứ như vậy bị một cô nhóc tuổi còn trẻ từ chối?

“Nếu trúng tuyển, sẽ có người gọi điện thoại thông báo cho anh, cùng lắm ngày mai sẽ có kết quả.” Tô Nhược Hân lịch sự nói lại một lần nữa, tuy nhiên, sự thật là cô đã quyết định từ bỏ tuyển dụng vị bác sĩ Trương này.

Ngày đầu tiên khi cô học được y thuật, câu đầu tiên chính là nhắc nhở cô học y quan trọng nhất chính là phải có y đức.

Mà xem trọng y đức thì hành động không thể chỉ là tiền lương.

Lại còn theo đuổi tham vọng khác lớn hơn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thôi đi, một học sinh miệng còn hôi sữa, cô đang nghỉ ngờ về năng lực của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tất cả những người phỏng vấn ngồi ở tầng dưới, sẽ không có ai có trình độ học vấn cao hơn tôi đâu, cho nên, ngoài tôi ra thì không ai phù hợp hơn với vị trí này.”

Tô Nhược Hân thản nhiên cười: “Bằng cấp không nói lên tất cả, trước hết là tôi không đồng ý với y đức của bác sĩ Trương. Anh có thể rời đi rồi, cũng không cần chờ cuộc điện thoại ngày mai nữa, nơi này không cần sự tham gia của anh, tạm biệt.”

“Cô… Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân lại thẳng tay loại mình như thế: “Cô sẽ hối hận.”

“Không đâu, cứ tự nhiên.” Trên phương diện y đức, cô kiên trì nhất.

Tận mắt trông thấy Tô Nhược Hân đuổi người, Phương Tấn mới phản ứng lại, anh ta mời người tiếp theo vào phỏng vấn.

Phương Tấn vội vàng đi ra khỏi văn phòng của Hạ Thiên Tường rồi mời người tiếp theo vào phỏng vấn, ngay lúc đó bác sĩ Trương đang tức hộc máu đi ra khỏi văn phòng của Tô Nhược Hân, anh ta vẫn còn lẩm bẩm trong miệng: “Tuổi còn trẻ, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào mà đến phỏng vấn tôi, tôi thấy cô ta đang ghen ghét tôi năng lực mạnh, nghiệp vụ giỏi, lo lắng tôi mà làm trợ thủ cho cô ta thì sẽ khiến cô ta mất đi địa vị trong phòng khám.”

Bác sĩ thứ hai sắp vào phỏng vấn đứng dậy, anh ta nhìn bác sĩ Trương rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy đã ngồi vào vị trí phỏng vấn anh rồi, anh nghĩ cô ấy có nhất thiết phải đố ky với anh không?”

“Anh… anh đừng tưởng tôi không được nhận là anh sẽ được nhận nhé, có lẽ cô ta cũng chẳng dùng đến anh.” Bác sĩ Trương nghẹn họng, tự dưng anh ta lại thấy bác sĩ này trông rất ngứa mắt.

“Tôi có được nhận hay không là do cô Tô quyết định, anh chẳng có quyền hạn gì cả.’ Nói đặng, bác sĩ ấy đi vào trong văn phòng của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Thấy người đi vào, Tô Nhược Hân lấy tập tài liệu thứ hai ra: “Bác sĩ Trần, chào anh, mời anh ngồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.