Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1114



Chương 1114

Tô Nhược Hân võ lên tay của cô ta: “Cậu tém tém lại đi, chỗ bà cô đây không cho đi cửa sau.”

“Vậy thì tớ đi cửa trước vậy, tớ là bệnh nhân, tớ chính là thượng đế, cậu dám không kê đơn, khám bệnh cho tớ à?” Dương Mỹ Lan lập tức chống nạnh, ra vẻ đấu tranh giai cấp.

Lần này đổi thành Tô Nhược Hân cuộn tay hành lễ: “Không dám không dám, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”

Bấy giờ Dương Mỹ Lan mới chịu bỏ qua cho Tô Nhược Hân: “Đi thôi, đói chết mất thôi.”

Tô Nhược Hân lập tức bật chỉ đường trên điện thoại, chỉ đường đến biệt thự Mộng Ngữ, lúc đạp ga cô mới chợt nhớ đến Phương Tấn bị mình bỏ quên bên ngoài: “Tôi tự lái được rồi, hẹn gặp lại.”

Sau đó chiếc xe thể thao hình giọt nước vút một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám, Dương Mỹ Lan lập tức ôm ngực: “Tô Nhược Hân, lần đầu tiên tớ ngồi xe cậu lái, cả Chúc Hứa cũng thế, mong cậu quan tâm nhiều hơn.”

Lúc này, Tô Nhược Hân mới giảm tốc độ, sau đó cô nói: “Chị đây lái xe một lèo lên hơn ba trăm trên trường đua mà tim cũng chẳng đập nhanh miếng nào, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa, đúng là làm chị đây mất mặt.”

“Tớ sợ đấy thì sao nào, trong tình huống không biết chắc được kỹ thuật lái xe của cậu, tớ sợ vẫn không được sao?”

“Được rồi được rồi được rồi, bà cô ơi, tớ sẽ khiến cậu tên tâm” Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa ngồi xe mình lái, thế nên Tô Nhược Hân quyết định sẽ tém tém một chút.

Đi chiếc xe hạng sang lái kiểu khiêm tốn, như thế mới tuyệt.

Giờ cao điểm buổi tối.

Nhưng cũng may, rất nhanh sau đó con đường đi đến biệt thự Mộng Ngữ cũng tách ra khỏi đại lộ của thành phố T.

Xe cũng dần trở nên thưa thớt hơn.

Lái xe trên đường, phải mất một lúc lâu mới chạm mặt chiếc xe khác.

Mùi của biển xộc thẳng vào trong khoang mũi, Tô Nhược Hân thấy rất vui, sau đó cô nói: “Tiểu Hứa, Mỹ Lan, tớ đảm bảo món nướng tối nay mọi người ăn sẽ là bữa ăn ngon nhất trong đời của hai người, không gì sánh bằng.”

“Được rồi, còn nói nữa là nước miếng của tớ chảy xuống đấy.” Dương Mỹ Lan nhìn Tô Nhược Hân.

“Tớ nói thật mà, hi hi, tớ đã ăn hai lần rồi, cả hai lần đều khiến người ta khó quên.”

“Mèo tham ăn.” Dương Mỹ Lan chọc tay vào người cô.

“Này, tớ đang lái xe đó, Dương Mỹ Lan, cậu còn dám động tay động tay nữa, cẩn…”

“Cẩn thận… Kết quả, chữ “thận” của Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói ra do phải nhanh chóng đánh tay lái thì Dương Mỹ Lan đã nói trước rồi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, có một chiếc xe đang lao đến như tên bắn, nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.

Sau đó, Dương Mỹ Lan vừa mới dứt lời thì gương mặt nhỏ của cô ta đã tái mét.

Bởi vì tốc độ xe của Tô Nhược Hân đã nhanh đến nỗi như thể sắp bay lên được vậy.

Đây là siêu tốc độ Dương Mỹ Lan chưa từng trải nghiệm.

“Tiểu Hứa, nắm chặt tay xe, ổn định chỗ ngồi, không được nghịch ngợm.” Tô Nhược Hân vừa chuyên tâm lái xe vừa dặn dò Chúc Hứa ngồi phía sau.

“Dì nhỏ, cháu cài dây an toàn rồi ạ, dì cứ yên tâm”“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.