Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1117



Chương 1117

Trên mặt đất mà nó đi qua bốc lên tia lửa.

Chỉ vì vừa rồi tốc độ của Tô Nhược Hân quá nhanh, nhanh đến mức hoàn toàn không kịp dừng Xe.

“Két… két… két két… Tiếng phanh gấp chói tai cũng là tiếng bánh xe cọ sát với mặt đất.

“Két…” Lại một tiếng nữa vang lên, sau đó xe rốt cuộc cũng dừng lại.

Phải, bị Tô Nhược Hân cưỡng ép dừng lại.

Sau đó, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan cùng nhau sững sờ.

Đầu tiên, nhìn thấy một hố sâu rộng hơn một mét phía trước xe qua đèn pha.

Hố sâu bao nhiêu, không thể nhìn rõ từ trong xe.

Tất cả những gì có thể thấy là một cái hố sâu.

Sau đó là những tiếng “loảng xoảng… loảng xoảng… loảng xoảng…” Hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lần lượt hôn nhau.

Hơn nữa, còn hôn cực kỳ mạnh .

Đó là một hàng xe ở đối diện đang chạy thẳng qua đây.

Nửa thân của chiếc xe phía trước nhất nằm trong hố sâu, còn một nửa đã bị “hôn mạnh” đến hoàn toàn biến dạng.

Đồng thời, đám cháy bùng lên.

Vậy là hàng xe dài tưởng như không có điểm dừng trong nháy mắt đã biến thành một con rồng lửa.

Rồng lửa càng lúc càng bốc cháy dữ dội, kèm theo đó là tiếng khóc gọi cha gọi mẹ.

Mà khoảnh khắc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, từ chiếc xe của Tô Nhược Hân đang đỗ cho đến hàng xe trước mặt đang bốc cháy, không mất quá nửa phút.

Con đường phía trước bị phá vỡ.

Ngay cả khi đường không bị hỏng, một con rồng lửa dài như vậy đang bày ra trước mặt nên xe của cô sẽ không thể lái qua được.

Nghĩ đến những nguyên liệu có lẽ đã được chuyển đến biệt thự, mặc dù Tô Nhược Hân hơi không nỡ nhưng cũng dứt khoát bẻ lái và lùi xe.

Đối mặt với thức ăn và mạng sống, ai ai cũng sẽ lựa chọn mạng sống thôi, nếu mạng sống không còn thì làm sao có thể thưởng thức đồ ăn ngon được.

“Tô Nhược Hân, xe phía sau đã dừng lại rồi, có người xuống xe.” Bởi vì Dương Mỹ Lan không cần lái xe, hơn nữa vì nguy hiểm phía trước đã hơi giảm bớt, cho nên vừa rồi cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, vì vậy cô ta nhìn thoáng qua đã thấy cuối cùng chiếc xe theo sau đã dừng lại và một người nào đó bước xuống.

“Tớ đâm lại nhé.” Tô Nhược Hân khẽ nghiến răng, trong xe, cô và Dương Mỹ Lan đều là phụ nữ yếu ớt đó có được không? Chúc Hứa càng không cần phải nói, cũng có thể được coi là “nhỏ bé yếu đuối” trong số những người già cả ốm yếu.

Vì vậy, nếu ba người xuống xe, không cần làm gì đã tức tốc bị đối phương diệt gọn trong một giây.

Do đó, hiện giờ đâm thẳng qua đó là lựa chọn tốt nhất.

Thế là, Tô Nhược Hân tiếp tục lùi xe, đầu tiên là từ từ, từ từ.

Cô nhìn chằm chằm vào mấy người phía sau xe, chỉ đợi có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thình lình lùi lại bằng tốc độ như trước, nghiền bay mấy người họ qua ven đường.

Không phải cô muốn ra tay tàn nhẫn, nhưng thật sự vì muốn cứu mạng mình nên cô cũng không còn cách nào khác.

Nếu cô không đâm chết đối phương, đối phương sẽ giết chết ba người bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.