Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1130



Chương 1130

“Còn có em mà, nếu có em thì cho dù anh tắt thở đi nữa cũng vẫn sống lại được.” Chính anh đã trải nghiệm câu này rồi chứ không hề nói dối. Dứt lời, anh hơi mím đôi môi mỏng, trầm giọng hít sâu: “Đaul”

“Sao không đau chết anh cho rồi!” Tô Nhược Hân bực mình trừng Hạ Thiên Tường nhưng rồi vẫn đứng dậy ngay: “ở đây có hộp thuốc không?”

“Anh không biết nữa?” Hạ Thiên Tường ăn ngay nói thật, căn biệt thự này được sửa sang lại tặng cho Tô Nhược Hân để cô có chỗ nướng đồ ăn, thế nên trừ việc đưa cô tới đây để nướng đồ ăn ra thì hiểu biết của anh về những thứ khác ở đây gần như bằng không.

Nơi này chỉ được dùng để nướng thịt, không phải ăn chơi thì cũng là chơi bời.

Tô Nhược Hân dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng đi về phía tủ TV.

Cô kéo ngăn ngoài cùng bên trái ra, quả nhiên tìm được hộp thuốc.

Hộp thuốc ở biệt thự trên sườn núi của nhà họ Hạ cũng được đặt ở đây.

Xem ra người trang trí nội thất cho nơi này cũng là người trang trí nội thất cho biệt thự của nhà họ Hạ.

Có điều, vừa cầm hộp thuốc lên thì Tô Nhược Hân nhíu mày.

Vết thương của Hạ Thiên Tường vẫn còn đang chảy máu.

Cô nhớ ra Dương Xuân Lệ từng mua lươn dại, thứ này đem rang lên rồi nghiền nhỏ sẽ có hiệu quả cầm máu tốt nhất.

Dễ dùng hơn bất kỳ thuốc bổ nào.

Khổ nỗi Hạ Thiên Chiếu lại đang không có ở thành phố T, không biết Dương Xuân Lệ có còn mua lươn nữa không.

Giờ cô bảo Phương Tấn tới tiệm thuốc mua rồi đem qua cũng không phải là không được, nhưng hiệu quả cầm máu của lươn được nuôi chắc chắn không bằng lươn hoang.

Thế là Tô Nhược Hân chỉ lưỡng lự chốc lát rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho Dương Xuân Lệ.

Đã hơn nửa đêm, dù cô đoán có lẽ lúc này Dương Xuân Lệ đã đặt chế độ yên lặng để ngủ rồi nhưng vì Hạ Thiên Tường, cô vẫn gọi cho bà ta.

Không ngờ lại là đường dây bận.

Nghe thấy thông báo đường dây bận, Tô Nhược Hân híp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Đang đường dây bận chứng tỏ Dương Xuân Lệ vẫn chưa ngủ mà đang nói chuyện điện thoại.

Chỉ cần bà ta chưa ngủ là tốt rồi.

Cô cũng không vội vàng ngắt máy, chờ Dương Xuân Lệ gọi xong thì cuộc gọi của cô sẽ được kết nối. Cùng lúc đó, Tô Nhược Hân nhìn về phía Hạ Thiên Tường: ‘Khi nào anh cho Hạ Thiên Chiếu về?”

Nếu Hạ Thiên Chiếu về thì có khi Dương Xuân Lệ sẽ mua lươn về bồi bổ cho anh ta mỗi ngày.

Ban đầu nét mặt Hạ Thiên Tường đã dịu dàng hơn trông thấy vì Tô Nhược Hân quan tâm đ ến anh, giờ lại nghe cô hỏi vậy, mặt mày anh lập tức tối sầm: “Qua mấy tháng nữa rồi tính.”

Tô Nhược Hân chưa kịp trả lời thì bên Dương Xuân Lệ đã cúp cú điện thoại kia và bắt máy cô: “Có phải Tô Nhược Hân không?”

Xem ra bà ta có lưu số của cô.

“Bác hai, cháu là Tô Nhược Hân đây ạ.” Do có việc cần xin đồ của người ta nên đương nhiên Tô Nhược Hân nói với giọng ngọt xớt, đã cầu cạnh thì phải có thái độ thích hợp.

Giờ nhớ lại thì thật ra nhánh hai của nhà họ Hạ cũng chẳng gây ra tội ác tày trời gì với cô, lúc ấy chẳng qua là do biết cô cứu sống Hạ Thiên Tường nên không ưa cô thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.