Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1148



Chương 1148

“Bốp” một tiếng, một cái tát giòn tan vang lên, Hạ Thiên Tường không chờ Lục Diễm Chỉ nói xong, thậm chí dưới tình huống Tô Nhược Hân còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng bật dậy tát Lục Diễm Chi một cái.

“Con… Con đánh mẹ?” Lục Diễm Chỉ lấy tay che mặt, sắc mặt hơi khó coi. Đồng thời, bà ta vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có người làm bưng trà qua, lập tức đá một cái: “Cút, đều cút hết cho tôi.”

Bị bà ta đá một cái, toàn bộ khay trong tay người làm đều rơi xuống đất, một đống bừa bộn, họ hấp tấp cúi người thu dọn đống bừa bộn đó.

Nhưng có vẻ Lục Diễm Chỉ đã điên lên rồi: “Đều cút hết cho tôi, tất cả đều cút hết. Mấy người không muốn tôi nữa, tất cả đều không cần tôi nữa.”

“Lục Diễm Chỉ, Liêu Diên đã nhận tội rồi, bà đã tiêm cho Thiên Hương một mũi. Còn nữa, là bà đã đưa Thiên Hương cho Liêu Diên, bà không biết chỉ cho bà một cái tát này đã là quá nhẹ rồi sao? Bà là mẹ ruột của con bé đó.” Hạ Thiên Tường nói đến đây, tay anh run lên. Anh không thể nào diễn tả được †âm trạng của mình khi nghe được lời nhận tội của Liêu Diên vào tối qua.

Cảm giác giống như bầu trời đang sụp đổ.

Nhiều năm như vậy nhưng đó là lần đầu tiên anh có cảm giác trời đang sập xuống.

Anh không sợ tai nạn xe cộ, không sợ bị tấn công, không sợ chết. Cho dù trên người có vô số lỗ máu, anh cũng không sợ hãi chút nào, nhưng anh nhận ra anh cảm thấy thật sự bất lực trước sự đày đọa của người thân này.

Chỉ vì, cho dù anh có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể tự tay gi ết chết cha mẹ ruột của mình.

“Con… Con đã biết hết rồi?” Lục Diễm Chỉ suy sụp, tê liệt. Bà ta ngồi phịch xuống thảm ngẩng đầu nhìn con trai của mình, mặt mày hoảng hốt, nhưng chưa được một lúc lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Không phải mẹ làm, không phải mẹ làm. Liêu Diên, ông ta nói hươu nói vượn, mẹ không có, không có.”

Tuy nhiên rõ ràng câu hỏi lúc trước chính là đang thừa nhận giấu đầu hở đuôi.

Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn xuống mẹ mình: “Lục Diễm Chi, bà đã khiến tôi quá thất vọng rồi.”

Lục Diễm Chỉ đột nhiên bò về phía Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, khoảnh khắc đó mẹ không biết mình đang làm cái gì, hoàn toàn không biết gì cả. Con đừng nói cho Thiên Hương có được không?”

Cho dù bà ta có trơ tráo thế nào thì dù sao Hạ Thiên Hương cũng là con gái ruột của bà ta.

“Chẳng lẽ Thiên Hương sẽ không biết sao?” Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khóe mắt, ấn đường đầy ắp vẻ mệt mỏi. Cả một đêm nghe Liêu Diên nhận tội, anh đã không chợp mắt, không thể nào ngủ được.

Trong đầu anh chỉ là hình ảnh Lục Diễm Chi phối hợp với Liêu Diên làm nhục Hạ Thiên Hương, nhà họ Hạ bây giờ loạn như vậy, thật sự cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.

Lục Diễm Chi chết sững.

“Thiên Tường, em muốn con lật đật kia trong phòng anh, anh đi lấy nó rồi chúng ta đi có được không?” Tô Nhược Hân nói, cô chỉ muốn đuổi Hạ Thiên Tường đi, sau đó hỏi Lục Diễm Chỉ vấn đề mà cô muốn hỏi.

Con ngươi Hạ Thiên Tường hơi tối sầm lại, anh lặng lẽ liếc cô một cái rồi lập tức nói: “Được.” Sau đó anh quay người nhìn Lục Diễm Chi để cảnh cáo rồi đi về phía thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Lục Diễm Chỉ đã tiến lên một bước đến gần Tô Nhược Hân, bà ta lạnh lùng nói: “Tô Nhược Hân, cho dù bây giờ cô có ở bên Thiên Tường thì cũng vô dụng thôi, cô sẽ không bao.

giờ là người phụ nữ thật sự của thằng bé đâu, ha ha ha”

Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn Lục Diễm Chi đang quá khích.

Vốn dĩ cô còn muốn tìm cớ đuổi khéo Hạ Thiên Tường đi, muốn tìm cách hỏi dò Lục Diễm Chi về chuyện của Hạ Thiên Tường và cô, không ngờ bà ta vừa vào thang máy đã khơi ra chủ đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.