Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1149



Chương 1149

Sau khi Lục Diễm Chỉ nói xong câu này, cô không lên tiếng, vẫn lặng lẽ nhìn bà ta.

Bởi vì những gì Lục Diễm Chỉ nói là sự thật, hiện giờ cô đúng là không phải là người phụ nữ thật sự của Hạ Thiên Tường.

Dường như chuyện gì anh và cô cũng đã làm hết rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ làm được đến tầng ranh giới mấu chốt cuối cùng.

“Tôi nói đúng rồi phải không, Thiên Tường không chạm vào cô đúng chứ? Cho nên, cho dù mỗi ngày thằng bé đều tới chỗ của cô nhưng lại chưa từng để ý lắm, bởi vì cũng không cần phải để ý. Ha ha ha, Tô Nhược Hân, cô mau từ bỏ ý định đi. Cô và Thiên Tường sẽ không bao giờ có khả năng đâu.”

Lục Diễm Chi càng nói càng đắc ý: “Thật ra, lúc đầu khi cô cứu sống Thiên Tường, tôi cũng muốn tác thành cho cô và thằng bé, nhưng nhà họ Tô của cô lại không có ý chí tiến thủ, ngoài việc dựa dẫm vào nhà họ Hạ chúng tôi ra thì không thể giúp Thiên Tường chút nào hết.

“Thiên Tường vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ chúng tôi. Thằng bé sẽ luôn đứng trên đỉnh cao nhất của nhà họ Hạ và trở thành thần tượng được vô số người ngưỡng mộ. Còn thân phận của cô không xứng đứng bên cạnh thằng bé. Tô Nhược Hân, cho dù bây giờ cô chưa từ bỏ ý định nhưng sớm muộn gì có một ngày cô sẽ từ bỏ thôi, bởi vì Thiên Tường sẽ không bao giờ chạm vào cô.”

Đến lúc nói xong từng từ từng chữ, ánh mắt của Lục Diễm Chi vẫn luôn lạnh lẽo.

Bà ta liếc nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt lạnh lẽo như chìm trong băng giá.

“Nói xong rồi?” Cuối cùng Lục Diễm Chi cũng ngừng nói, Tô Nhược Hân bình tĩnh, thản nhiên nở nụ cười.

“Tôi nói xong rồi, cô tin hay không thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, ha ha ha.” Sau đó, Lục Diễm Chỉ xoay người muốn rời đi.

Nhưng vừa quay đầu lại, bà ta lập tức đứng hình: “Thiên Tường…”

Bà ta không ngờ Hạ Thiên Tường lại xuống nhanh như vậy.

Hay là, Hạ Thiên Tường chưa từng về phòng lấy con lật đật cho Tô Nhược Hân?

Bởi vì, lúc này trên tay Hạ Thiên Tường chẳng có cái gì cả.

Vậy không phải điều đó đồng nghĩa với việc anh đã nghe được toàn bộ những lời bà ta vừa nói với Tô Nhược Hân sao?

Hạ Thiên Tường hờ hững liếc nhìn bà ta, sau đó đôi chân thon dài của anh bước từng bước lướt qua Lục Diễm Chi, chậm rãi đi về phía Tô Nhược Hân, bàn tay to nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Từ đầu đến cuối, anh không nói một lời nào với Lục Diễm Chỉ.

Sự thờ ơ đó khiến trái tim Lục Diễm Chỉ run lên, bà ta quay người đuổi theo Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, con đi đâu vậy? Con đừng bỏ mẹ ở nhà một mình, đừng.”

Hạ Thiên Tường không dừng bước chân lại, dắt Tô Nhược Hân rời đi với bóng lưng thẳng tắp: “Người đã từng chết một lần đó đã mang kiêu ngạo của bà đi mất rồi, về sau có thể không cần nữa.”

“Thiên Tường, con đang nói cái gì vậy? Thiên Tường, con quay lại.” Lục Diễm Chi hoảng sợ đuổi theo Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngăn bà ta lại, nếu không có mệnh lệnh của tôi thì bà ta không được phép ra ngoài.”

Hai người phụ nữ cao to, khỏe mạnh lập tức tiến lên ngăn cản Lục Diễm Chỉ, cánh cửa biệt thự đã đóng lại, cũng ngăn giọng nói của bà ta khỏi thế giới của Tô Nhược Hân.

Sáng tinh mơ vẫn vậy.

Chỉ là trong không khí không hiểu sao thêm phần xơ xác, khiến cho hô hấp có cảm giác đình trệ.

Cả hai nhanh chóng bước đến trước xe của Bugatti.

Hạ Thiên Tường buông tay Tô Nhược Hân, đi thẳng về phía ghế lái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.