Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1152



Chương 1152

“À… Đẹp… Không… ” Chị Vũ không dám trả lời, lúc này trả lời là đẹp cũng không tốt, mà trả lời không đẹp cũng không tốt, dường như câu trả lời nào cũng làm mích lòng Tô Nhược Hân.

“Ha ha ha, chị cứ ăn ngay nói thật đi, không sao đâu, tôi không trách chị.”

“Cô Tô rất xinh đẹp, nhưng cô Tô cũng có thể sống một cuộc đời bình an.” Chị Vũ ngượng ngùng vuốt trán: “Vừa rồi tôi nói linh tinh, cô đừng để ý đấy.

“Không đâu.” Tô Nhược Hân cũng rất thích chị Vũ này, cô ta rất ngay thẳng, có sao nói vậy, quan trọng là rất nhiệt tình, tâm tính tốt.

Hai người còn đang cười nói vui vẻ thì cửa phòng Hạ Thiên Hương đột nhiên mở ra: “Cô Tô, cô Hạ tỉnh rồi”

Tô Nhược Hân đứng dậy đi tới: “Cô ấy thế nào?”

“Cũng… khá ổn, chỉ là khi phát hiện mình không ở trong phòng bệnh mà chuyển sang một căn phòng nhỏ, hình như cô ấy có chút không thích ứng được, đang nổi… nổi cáu.”

“Tôi đi qua xem thử.” Cho dù phòng trên máy bay đã chuẩn bị trước thì cũng không thể đạt tiêu chuẩn phòng được thiết kế riêng để phòng ngừa bệnh nhân tự hại mình được.

Tô Nhược Hân lo lắng.

“Đi mau, tôi muốn uống nước.”

“Cô ơi, nước của cô.” Một y tá đưa cốc nước ấm vừa đủ cho Hạ Thiên Hương, cốc nhựa được chuẩn bị riêng để đảm bảo an toàn cho cô ta.

Hạ Thiên Hương vươn tay cầm lấy, nhưng vừa mới đưa lên môi, đồng tử của cô ta đột nhiên phóng to: “Đừng… Đừng lại đây, đừng châm tôi, đừng châm…

” Khi cô ta hoảng sợ hét lên, ly nước trong tay cô ta đột nhiên hắt lên người cô y tá, trong nháy mắt cả người cô y tá đã ướt sũng.

“Cô Hạ, không phải châm kim, đây là nước, chỉ là nước thôi, không phải cô khát sao? Có có muốn tôi rót cho cô cốc nước khác không?” Y tá nhếch nhác lau mặt, cẩn thận dỗ dành Hạ Thiên Hương.

“Nước… Là nước sao?” Vẻ mặt Hạ Thiên Hương mê man nhìn y tá, sau đó đột nhiên tiến tới, dùng hai tay nâng mặt cô y tá lên: “Cô không phải bà ta…

Không phải bà ta… Cô là người giúp việc đưa nước cho tôi đúng không?”

“Vâng, cô Hạ, cô ngồi xuống trước đi, tôi rót cho cô cốc nước khác.” Y tá trấn an Hạ Thiên Hương ngồi xuống, xoay người đi tới cửa, khi nhìn thấy Tô Nhược Hân thì chào hỏi: “Cô Tô.”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Cô đi rót nước đi, cô ấy giao cho tôi.”

“Làm phiền cô rồi.” Y tá đi rót nước.

Tô Nhược Hân vừa định đi vào, chị Vũ đã kéo góc áo của cô: “Cô Tô, cẩn thận cô ấy làm cô bị thương.”

“Sẽ không đâu.” Tô Nhược Hân lắc đầu, Hạ Thiên Hương không làm cô bị thương được đâu.

“Nghe nói mấy ngày trước có một nữ y tá bị cô ta xé toạc mái tóc dài, còn kéo vào phòng bệnh mấy phút, da đầu của cô y tá đó cũng sắp bị xé ra rồi, rất đáng sợ.” Chị Vũ vẫn nhỏ giọng nhắc nhở Tô Nhược Hân.

“Tôi sẽ không có việc gì đâu, tôi sẽ cẩn thận.” Tô Nhược Hân nói xong thì kiên quyết đi về phía Hạ Thiên Hương, nếu cô ta thật sự muốn làm gì cô, cô cứ tránh đi là được.

Hạ Thiên Hương có nhanh thì cũng không thể nhanh hơn cô.

Ngay cả Hạ Thiên Tường cũng chưa chắc đã nhanh hơn cô.

“Vậy tôi ở đây đợi cô.” Chị Vũ căng thẳng đứng trước cửa, lo lắng cho Tô Nhược Hân cũng lo lắng cho Hạ Thiên Hương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.