Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1169



Chương 1169

Không gian bên Tô Nhược Hân và ông cụ bỗng nhiên thông thoáng.

“Hạ Tứ, đi lấy túi của tôi qua đây đi.” Ngay khi Hạ Tứ còn đang ngây người, Tô Nhược Hân cất tiếng nói.

Khi Tô Nhược Hân nói chuyện, ánh mắt của cô vẫn luôn đổ dồn vào người ông cụ trên mặt đất.

Nhưng người cô gọi chắc chắn là Hạ Tứ chứ không phải Hạ Tam, điều đó chứng tỏ ban nãy anh ta chen vào đám đông gọi Tô Nhược Hân và Tô Nhược Hân đã nghe thấy.

Cho nên, dù không quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết đó là anh ta tới.

“Được… Được.” Hạ Tứ không biết Tô Nhược Hân muốn làm gì, nhưng hiện tại thấy Tô Nhược Hân bình an vô sự, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự nói với bản thân, chỉ cần Tô Nhược Hân an toàn, cô muốn anh ta làm bất cứ điều gì anh ta cũng sẵn lòng.

Đừng nói là giúp lấy túi của Tô Nhược Hân, cho dù kêu anh ta giao nộp mạng sống của mình ra ngay bây giờ thì anh ta cũng đồng ý.

Cô y tá trong xe đã sớm nghe thấy, lúc Hạ Tứ đi vòng ra cửa xe, cô ấy bèn đưa túi của Tô Nhược Hân ra, lúc này anh ta đã quên mất cảm giác đau đầu và buồn nôn kia, phản ứng say độ cao cũng bị anh ta quẳng hết ra sau đầu và chỉ còn sót lại sự lo lắng dành cho Tô Nhược Hân.

Ánh mắt của y tá rơi vào Tô Nhược Hân phía trước xe, cô ấy biết lúc này Tô Nhược Hân đang muốn cứu ai đó.

Bởi vì, ông cụ trên mặt đất trông có vẻ như đang bất tỉnh.

Hạ Tứ xách túi đi về phía Tô Nhược Hân, lúc này hành động của anh ta đã có phần thoải mái hơn so với lúc xuống xe, sau khi nhìn thấy Tô Nhược Hân không có việc gì, cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, sau đó anh ta bèn cố gắng đi chậm và động tác cũng cố gắng nhẹ nhất có thể.

Nếu không, phản ứng say độ cao sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Đến lúc đó, nếu mấy người bọn họ bị bao vây tấn công, anh ta không những không cứu được một xe chở phụ nữ này mà còn là gánh nặng cho họ.

Anh ta sẽ coi thường chính mình.

“Cô Tô, đồ đây.’ Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Hạ Tứ, sau khi cầm lấy túi bèn lập tức lấy túi kim châm ra đặt ở bên cạnh.

Thấy cô lấy chiếc kim bạc ra, Hạ Tứ biết Tô Nhược.

Hân sắp cứu người rồi.

Anh ta biết thuật châm cứu của Tô Nhược Hân rất đỉnh.

Nghe nói hễ Tô Nhược Hân ra tay thì không có bệnh nhân nào mà cô không thể chữa khỏi.

Nghĩ đến Tô Nhược Hân sắp chữa trị cho ông cụ hôn mê bất tỉnh này tỉnh lại, Hạ Tứ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ông cụ tỉnh lại thì Tô Nhược Hân sẽ được coi là ân nhân của những người này nhỉ.

Vậy phải chăng tất cả họ sẽ được an toàn?

Nhưng anh ta mới vừa nghĩ như vậy đã thấy người đàn ông trước đó nói chuyện với Tô Nhược Hân đột ngột bước tới, sau đó, một con dao găm sáng bóng kề sát cổ cô.

Sau đó anh ta nói lảm nhảm một tràng gì đó.

“Cô Tô… Hạ Tứ không chút do dự tiến lên, anh ta tuyệt đối không cho phép người đàn ông nào kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.

“Lùi lại.” Tuy nhiên, tốc độ của anh ta chậm hơn bình thường gấp mười lần trước kia rồi mới cất bước được nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Tô Nhược Hân chặn lại.

Giọng nói này tràn đầy khí thế, to và vang hơn rất nhiều so với một kẻ đang say độ cao như anh ta.

Tô Nhược Hân không bị say độ cao.

Lúc này cô rất bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.