Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1179



Chương 1179

Hạ Tam khẽ nhíu mày, từ khi đ ĩa thịt bò đầu tiên được bê lên, anh ta đã biết là Xuân Phong mời.

Nhớ tới cú sốc khi lần đầu nhìn thấy mấy chục chiếc xe máy trên đường, lập tức không khách sáo nữa: ‘Vậy được, bữa cơm này vậy đi, lần sau chúng tôi không cần bất cứ ai mời, nếu không, chúng tôi sẽ không đến quán này ăn nữa.”

“Được, tôi nhớ rồi.” Phục vụ nhìn thoáng qua Hạ Tam, hơi bị anh ta dọa sợ.

Tô Nhược Hân liếc nhìn cô gái sợ đến mức hoang mang bối rối rồi lắc đầu, dắt Hạ Thiên Hương về khách sạn phía đối diện.

Phòng tiêu chuẩn, hai người một phòng. Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ở chung phòng là chuyện đương nhiên.

“Bác sĩ Tô, tôi ở chung phòng với cô nhé.” Chị Vũ Nhiệt tình mời Tô Nhược Hân ở chung một phòng.

Tô Nhược Hân nhìn lướt qua sáu người phụ nữ, sau đó lắc đầu, cô sắp xếp luôn: “Chị với bác sĩ Ngô một phòng, y tá Lư với y tá Tưởng một phòng, tôi với Hạ Thiên Hương một phòng, quyết định như vậy đi.”

“Bác sĩ Tô, sao có thể để cô ở chung phòng với cô chủ được, để tôi với cô ấy ở chung phòng đi.” Y tá Lư tiến lên, trước đấy cô ấy bị say độ cao rất nghiêm trọng, đến nơi rồi, độ cao so với mặt nước biển giảm xuống mới đỡ hơn.

“Không cần, tôi ở chung với Thiên Hương đi, có chuyện gì tôi không lo liệu được hết thì sẽ gọi mọi người đến hỗ trợ” Tô Nhược Hân kiên quyết sắp xếp như vậy.

Cô trông Hạ Thiên Hương, vậy thì cô có nắm rõ được tình huống của cô ấy như lòng bàn tay.

Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ thôi miên Hạ thiên Hương.

Thôi miên cho Hạ Thiên Hương quên đi đoạn ký ức không tốt đẹp kia.

Thế nên, có thế nào thì cô ở cùng Hạ Thiên Hương là tiện nhất.

Nhiều người sẽ không tiện.

“Tôi với Tưởng Mỹ ở bên cạnh hai người vậy, máy mở 24 giờ, buổi tối chuyện gì thì cô có thể gọi chúng tôi đến.” Bị Tô Nhược Hân cướp việc, mấy người đều thấy hơi ngại, cảm giác như lần này mấy cô đi hoàn toàn không giống như đến chăm sóc người bệnh, ngược lại giống như đến du lịch nghỉ phép.

“Ừ, cứ sắp xếp vậy đi, chị Vũ, cơm nước của chúng tôi mấy ngày nay giao cho chị đấy.”

“Không thành vấn đề, ngoại trừ ăn cơm chung ra, bình thường muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi đi mua”

Chị Vũ chỉ mong sao Tô Nhược Hân giao việc cho mình nhiều hơn tí nữa, nếu không cô ta sẽ cảm thấy có lỗi với tiền lương ba trăm triệu một tháng kia.

Dường như cô ta chưa làm được công việc thật sự nào.

Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.

Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”

“Sao vậy chị?”

“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”

“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.

“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”

“Mọi người sẽ say độ cao đó.”

“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”

“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”

“Đã biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.