Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1221



Chương 1221

“Bác sĩ Tô, cô muốn đi đâu?” Ngoài cửa, chị gái đang giữ trật tự thấy Tô Nhược Hân đi ra, không nén được mà cảm thấy hơi sốt ruột, người xếp hàng càng ngày càng nhiều, cho dù cô ấy khuyên hết lần này đến lần khác, thật sự có vài người không chịu rời đi.

Cho dù cô ấy nói cuối cùng rất có thể sẽ uổng công chờ đợi, những người này cũng không muốn rời đi.

“Tôi đi xem tình hình thuốc trung y.” Bước chân của Tô Nhược Hân không ngừng đi về phía siêu thị nhỏ bên kia.

Trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Bên phía cô có đơn thuốc, phía Hạ Thiên Tường cung cấp thuốc trung y, điều này quả thực quá tốt rồi.

Có điều không biết anh mang đến bao nhiêu thuốc, có đủ lượng cần cho bao nhiêu người đến khám hôm nay hay không.

Cho nên, cô vẫn hơi lo lắng.

Cô vừa mới tới, mọi người lập tức nhường một lối đi, tất cả đều nhìn cô rất cung kính.

Ánh mắt kia khiến Tô Nhược Hân thật sự ngượng ngùng.

Khi ở thành phố T, mỗi lần cô khám cho người ta đều sẽ có người nghi ngờ cô quá trẻ, không tin tay nghề của cô.

Nhưng ở đây, cô chỉ mới chữa khỏi cho con trai chị gái, mà ba của Xuân Phong cũng chỉ mới bệnh tình chuyển biến tốt hơn, nhưng những người này lại tin tưởng cô vô điều kiện.

Không hề nghi ngờ cô bởi vì cô còn trẻ.

Ở trong mắt bọn họ, dường như cô giống sự hiện diện của thần linh.

Cô bước nhanh tới, Tô Nhược Hân nhanh chóng nhìn thấy rõ, trước siêu thị nhỏ đúng là Lư Yên và Tưởng Mỹ đang hỗ trợ bốc thuốc.

Mà việc bốc thuốc này, cho dù mấy người đồng thời bốc cũng không thể nhanh hơn tốc độ viết của co.

Mới xem bệnh mười mấy người, bên này bốc thuốc đã xếp thành hàng.

Nhưng mà, trật tự rất ngay ngắn, không giành không cướp, chỉ yên lặng xếp hàng.

“Bác sĩ Tô, sao cô lại đến đây?” Bác sĩ Ngô cũng đang hỗ trợ bốc thuốc, vừa nhìn lên đã thấy cô, hơi ngạc nhiên.

“Tôi đến xem số lượng thuốc dự trữ.” Tô Nhược Hân nghển cổ nhìn qua, sau đó nhìn phía sau mặt bàn, ở đó có từng túi thảo dược chất đống thành những ngọn núi nhỏ, rất nhiều rất nhiều.

“Bác sĩ Tô, cô không cần phải lo lắng, sáng sớm lúc tôi dậy đã nghe thấy anh Hạ sắp xếp rồi, tối hôm nay sẽ có một đợt thuốc đông ý đến, dự tính sẽ không kém bây giờ là bao đâu.” Cho nên, dù cho lúc này số lượng thuốc tại đây không đủ, tiếp theo sẽ còn bổ sung.

“Buổi sáng?” Tô Nhược Hân hơi giật mình, sáng sớm cô vẫn còn đang ngủ.

“Ừm, lúc sáng sớm phát hiện rất nhiều người đứng ở ngoài khách sạn chờ xin cô Tô khám bệnh, tôi nghe anh Hạ dặn dò, đưa thêm một lô thuốc tới.”

Tô Nhược Hân ngây người.

Thật sự không ngờ từ sáng sớm, Hạ Thiên Tường đã quyết định giúp cô.

Bây giờ cô muốn không khám cho những người này cũng không được.

Hạ Thiên Tường sợ cô rảnh rỗi quá sao?

Gô vui là chuyện của bản thân cô, mà người đàn ông này lại đưa nhiều thuốc tới đây như vậy, rõ ràng là đang ép cô…

Kết quả, Tô Nhược Hân mới vừa quay đầu đã nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng lại đây từ khi nào, lúc này anh đang nhìn vào mắt cô: “Nhược Hân, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, muốn khám thì khám, không muốn khám thì không cần quá nhọc lòng, chỗ thuốc đó cũng chỉ là đưa đến tặng cho dân cư khu Z này, em không cần vì anh đưa thuốc đến mà ép bản thân phải khám bệnh cho người ở đây, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.