Chương 1288
Thậm chí vừa rồi còn đánh lén anh nữa.
“Không được.” Giọng anh rất lạnh lùng và cứng rắn. Anh sẽ không đồng ý.
“Thiên Tường à, mẹ khó chịu quá, khó chịu đến nỗi không thở nổi. Hay là mẹ sắp chết rồi?” Lục Diễm Chỉ nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cầu xin.
Trên mặt bà ta tràn ngập sự trông mong, trông có vẻ thật sự rất khó chịu.
“Mẹ mà hút thêm thứ kia nữa mới chết thật đấy.”
Hạ Thiên Tường dùng sức vung tay giằng khỏi tay Lục Diễm Chi rồi quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân phía sau mình.
Cô gái đi theo anh vào phòng, sau đó vẫn luôn im lặng đứng sau lưng anh.
Hành động này hoàn toàn khác với dự tính đi vào trước lúc đầu của cô.
Nhận thấy ánh mắt của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đã quan sát được một lúc rồi bây giờ mới mở miệng: “Chủ tịch Lục, bà đang bị người khác khống chế”
“Cô nói xằng nói bậy cái gì vậy? Cô mới bị người khác khống chế ấy. Cả nhà cô đều bị người khác khống chế.” Lục Diễm Chỉ hung ác trợn mắt lườm cô một cái, hận không thể móc luôn mắt cô ra.
Bỗng nhiên Tô Nhược Hân nhớ tới lần đầu cô gặp Lục Diễm Chi. Mặc dù từ trước đến giờ ánh mắt bà †a nhìn cô chưa từng hiền hòa lần nào nhưng ít ra lúc đó bà ta vẫn có tác phong giỏi giang và tự tin.
Nhưng Lục Diễm Chi của thời gian gần đây lại là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không còn chút khí chất quý phái đoan trang nào như trước kia nữa.
Tô Nhược Hân cũng không tức giận. Cô chỉ thản nhiên liếc bà ta một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Có phải gần đây bà hay bị đau đầu không?”
“Không phải chuyện của cô.”
“Bà đau đầu là chuyện của bà, tất nhiên tôi sẽ không xen vào, mà tôi cũng không muốn xen. Dù sao thì có bị ngu mới đi quan tâm một người sắp chết. Có khi sự quan tâm của tôi lại đổi được một đống mùi khai cũng nên. Ờ, thế tôi đi vậy.” Tô Nhược Hân nói xong bèn xoay người đi thật.
“Từ từ đã.” Không ngờ Tô Nhược Hân vừa mới đi tới cửa, Lục Diễm Chi đã thấp giọng gọi cô lại.
Tô Nhược Hân dừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ đưa lưng về phía Lục Diễm Chỉ rồi nói: “Nếu chủ tịch Lục không tin tôi thì còn gọi tôi làm gì?
“Sao cô biết tôi bị đau đầu?” Lục Diễm Chi không để ý tới nghi vấn của Tô Nhược Hân mà chỉ hỏi một câu.
“Nhìn vẻ mặt và biểu cảm của bà thì biết thôi. Tôi chẩn đoán bệnh chưa bắt mạch bao giờ, chỉ cần liếc một cái cũng đủ để biết rõ bệnh tình rồi.”
“Tôi không phải bệnh nhân.” Lục Diễm Chi nghiến răng, không thừa nhận mình bị bệnh.
“Bà thừa nhận hay không thì bây giờ bà cũng bị bệnh.” Tô Nhược Hân nói xong bèn lấy di động ra bật chức năng ghi âm.
“Tôi không bị bệnh, không phải là bệnh nhân.”
“Chỉ là một từ ngữ thôi, chủ tịch Lục không cần phải tích cực vậy đâu.”
“Không phải tôi tích cực phủ nhận, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Tôi không bị bệnh.” Lục Diễm Chi nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân từ từ xoay người lại: “Bà có bệnh hay không thì sẽ biết ngay thôi.”
“Cô có ý gì?” Lục Diễm Chi gầm nhẹ, hận không thể vả thẳng vào mặt Tô Nhược Hân.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không đáp lời bà ta, mà bản thân bà ta cũng không cần câu trả lời. Bà ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Con, đi lấy túi của mẹ đến đây.” Trong giọng nữ trầm thấp của bà ta tràn ngập sự lạnh lùng. Cùng lúc đó, bà ta cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tường, không hề nháy mắt lấy một cái.