Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 129: 129: Dịu Dàng Trầm Lắng




Quản lý cao cấp kia lau mồ hôi.

Tối hôm qua, ông ta suy nghĩ suốt đêm, kết quả đến chỗ Hạ Thiên Tường, chỉ một câu nói đã hủy bỏ toàn bộ: “Vâng."
Ông ta không dám có bất kỳ nghi ngờ nào.
Buổi sáng này, kết cục của ông ta xem như đã tốt rồi.
Đúng vậy, anh chỉ bảo ông ta sửa lại thôi, chứ không ném báo cáo, mắng cho một trận tàn nhẫn, ông ta thật sự thấy đủ rồi.
"Tiếp tục." Hạ Thiên Tường nói.
Phương Tấn lập tức ra hiệu cho một quản lý cao cấp khác báo cáo công việc tiếp.
Nhưng quản lý cao cấp này mới nói được vài câu, trong phòng họp lại xuất hiện âm thanh rất đặc biệt.
Sở dĩ đặc biệt là trong cuộc họp quản lý cao cấp của tập đoàn Hạ thị vẫn có một quy định bất thành văn, trong lúc họp phải để điện thoại ở chế độ im lặng, không được phép phát ra tiếng động.
Mặc dù điều này là quy định không có văn bản rõ ràng, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn chấp hành.
Mỗi quản lý cao cấp đều nghiêm túc tuân theo.
Trong đó bao gồm cả Hạ Thiên Tường.
Từ trước tới nay, anh đều là một chủ tịch làm gương tốt, hơn nữa rất tự giác.
Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, có lẽ người luôn tuân theo quy tắc này không bao gồm Hạ Thiên Tường nữa.
Bởi vì âm thanh cực không hòa hài kia đến từ điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Cho dù anh để chế độ im lặng nhưng âm rung rất lớn, trong phòng họp đều có thể nghe rõ tiếng.
Trước đây, điều này cũng không được phép.
Chỉ có điều bây giờ là điện thoại của chủ tịch rung, cho nên mọi người chỉ dám ngỡ ngàng nhìn Hạ Thiên Tường, không một ai dám lên tiếng chất vấn.

"Hả?" Lúc mọi người ở đây tưởng Hạ Thiên Tường có lẽ quên chuyển chế độ điện thoại từ rung thành im lặng, nào ngờ sau khi anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại thì nghe máy luôn.
Mọi người càng ngỡ ngàng hơn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Sau đó, bọn họ tiếp tục nhìn Hạ Thiên Tường, không hiểu sao cảm thấy tiếng anh nói chuyện hình như ôn hòa hơn rất nhiều, ít nhất là ôn hòa hơn với bọn họ lúc trước rất nhiều.
Anh nghe máy ngay trước mặt mọi người trong cuộc họp.
Hạ Thiên Tường không ngờ lại làm chuyện này, hơn nữa lúc làm không hề do dự, gần như vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại di động là nghe máy luôn.
"Hạ Thiên Tường, tôi thi thử xong rồi.

Tôi vừa ăn trưa vừa chờ anh, được không?" Tô Nhược Hân làm xong bài thi, cảm giác cả người đều thoải mái, vươn vai một cái rồi đi ra ngoài trường học.
Cô tính trưa nay sẽ ăn ở Trần Ký.
Cho dù tối qua Hạ Thiên Tường cũng mời cô và Chúc Hứa ăn ở Trần Ký, nhưng cho dù có ăn liền hai bữa thì cô vẫn không thấy chán, vẫn muốn ăn ở đó.
Hơn nữa, cô có thẻ nên không cần tốn tiền vẫn có thể ăn được bữa trưa ngon miệng như vậy.

Bây giờ cô yêu nhất là Trần Ký.
Nhưng cô rõ ràng hỏi xong, Hạ Thiên Tường vẫn không trả lời cô.
Cô rõ ràng nghe được tiếng hít thở rất khẽ của anh qua điện thoại, anh vẫn đang nghe.
Cô nhớ lại một tiếng “ừ” của anh khi nghe máy, khẳng định mình suy nghĩ nhiều.

Tự anh nói muốn đi mua đồ cùng cô, đâu phải cô đề nghị, anh chẳng có lý do nào để nói không đi hết.
Nhưng anh mãi không trả lời cô, chẳng lẽ anh gặp phải chuyện gì đó nên không muốn đi nữa?
Tô Nhược Hân nghĩ tới đây thì không bình tĩnh được nữa.
"Hạ Thiên Tường, có phải anh bận việc, không đi được không? Nếu anh có việc thì cứ nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần ngại, tôi sẽ không trách anh."
Hạ Thiên Tường nghe đến đó, tay cầm điện thoại hơi run lên, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện ra mọi người trong cả phòng họp lúc này đều đang nhìn anh.
Sau đó, anh đứng dậy đi về phía cửa phòng họp, vừa đi vừa nói: "Phương Tấn chủ trì."
Phương Tấn bối rối nhìn Hạ Thiên Tường.

Anh ta không hiểu nghiệp vụ này.
Bảo anh ta làm chân chạy, xử lý cho Hạ Thiên Tường vài việc riêng còn được, nhưng anh ta không biết nhiều về chuyện nghiệp vụ trong công ty.
Tuyệt đối không chuyên nghiệp.
"Khụ khụ..." Phương Tấn che miệng ho khan vài tiếng, tùy tiện nói: "Mọi người tự do thảo luận là được rồi."
Bằng không, chờ quản lý cấp cao này báo cáo công việc xong, anh ta căn bản không biết phải đánh giá thế nào.
Vẫn đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ đi.
Anh ta không có bản lĩnh của Hạ Thiên Tường.

Rõ ràng lúc quản lý cấp cao kia báo cáo, Hạ Thiên Tường vẫn luôn thất thần, có vẻ như không nghe.


Nhưng anh vừa mở miệng thì không ai có phản bác.
Anh ta nghe được, thậm chí cũng cảm thấy suy nghĩ của quản lý cấp cao kia về quy định hợp tác với tập đoàn Phượng Lộc thật sự chưa tỉ mỉ.
Hạ Thiên Tường ra ngoài.

Lúc này Phương Tấn lại nói mời mọi người tự do thảo luận.
Đây tuyệt đối là một cuộc họp trăm năm khó gặp.
Hạ Thiên Tường không ở đây, mọi người thả lỏng hơn rất nhiều.

Có người lại tò mò hỏi: "Phương Tấn, cậu Hạ vừa nhận điện thoại của ai thế?"
Nếu là tự do thảo luận, thảo luận chuyện gì cũng được.
Phương Tấn hờ hững liếc qua: “Về vấn đề này, quản lý Ôn phải hỏi cậu Hạ."
Anh ta không có Thiên Lý Nhãn, căn bản không nhìn thấy được tên người gọi tới hiện trên màn hình di động của Hạ Thiên Tường.
Nhưng anh ta đoán chắc chắn là Tô Nhược Hân.
Hơn nữa đây là việc riêng của Hạ Thiên Tường, quản lý Ôn này muốn thảo luận trong cuộc họp của công ty là quá phận rồi.
Quản lý Ôn giơ tay lau mồ hôi trán, lúng túng cúi đầu xem tài liệu cuộc họp trong tay, không dám lên tiếng nữa.
Còn những người khác phát hiện không thể hỏi thẳng Phương Tấn, dứt khoát lấy đơn vị là hai người xì xào bàn tán, anh một câu, tôi một lời suy đoán.
Phương Tấn vui vẻ thanh nhàn.

Dù sao anh ta nghe không rõ, coi như không biết gì.
Cuối cùng anh ta ung dung bịt miệng mọi người, nhưng không gạt được đám lão già trong phòng họp luôn quan tâm tới từng cử chỉ hành động của Hạ Thiên Tường.
Anh ta dứt khoát bất kể.
Hạ Thiên Tường đã ra khỏi phòng họp.
Thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất cuối hành lang, tầm mắt thu hết cảnh xe cộ tấp nập và các tòa nhà cao tầng san sát rất hoành tráng ở thành phố T: “Em rất muốn tôi qua à?"
Giọng nói dịu dàng trầm lắng cứ xuyên qua điện thoại truyền đến trong tai Tô Nhược Hân như vậy.

Tô Nhược Hân thoáng ngẩn người, có phần không hiểu được phản ứng của người đàn ông này: “Rốt cuộc anh có bận không?"
"Còn được."
"..." Còn được là bận hay không?
"Nếu em muốn tôi đi, tôi sẽ qua bây giờ." Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường khẽ mím lại.

Lúc nói, lý trí mách bảo anh không thể đi, nhưng trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ Tô Nhược Hân lười biếng dựa vào sofa ăn từng quả nho, anh đã bất giác nói vậy.
Sau khi nói xong, ngay cả anh cũng sửng sốt.
"Ơ, cái gì gọi là tôi muốn anh tới thì anh tới chứ? Hạ Thiên Tường, đây là anh tự đề nghị, bản thân ạnh xem mà làm." Tô Nhược Hân tức giận, gào lên như pháo liên châu rồi cúp máy.
Hạ Thiên Tường nghe tiếng báo bận trong điện thoại, bỗng nhiên phát hiện ra Tô Nhược Hân là người đầu tiên dám cúp máy với anh như vậy.
Từ trước đến nay, ngay cả Lục Diễm Chi cũng chưa từng cúp máy với anh.
Ơ, xem ra anh quá chiều cô rồi.
Không đi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hạ Thiên Tường đã xoay người đi vào phòng họp.
Anh không đi, một là không chiều Tô Nhược Hân nữa, hai là suy nghĩ cho sự an toàn của cô.
Anh vừa nghĩ như thế thì ý định này trở nên kiên định.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra.
Nhưng anh còn chưa bước vào, đã nghe được tiếng nói chuyện của hai người ngồi ở gần cửa.
"Chắc phải là cô gái tên Tô Thanh Hà được chủ tịch hội đồng quản trị Lục thừa nhận kia chứ? Cậu Hạ đã động lòng phàm à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.