Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1291



Tô Nhược Hân mỉm cười: “Cái tật đau đầu này của bà ngày nào cũng sẽ bị vài lần. Thời gian đau đớn trong mỗi lần thường là tâm vài phút. Bây giờ bà mới chỉ đau hơn trước kia một chút mà thôi. Nếu so với quá khứ thì cơn đau này cũng không có nhiều khác biệt. Thế nên bà còn lý do gì để nói tôi thi triển vu thuật nữa không?”

“Tôi mặc kệ. Dù sao thì cũng là tại cô cắm kim lên đầu tôi nên tôi mới bị đau đầu.” Lục Diễm Chi làm ầm lên.

“Bà, đi lấy túi của tôi lại đây.’ Bỗng nhiên Tô Nhược Hân mở miệng.

Đây là lời mà trước đó Lục Diễm Chỉ đã từng nói.

Lục Diễm Chi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Hân. Lần này mãi mà bà ta vẫn không mở miệng.

Màu mắt của Hạ Thiên Tường đậm hơn một chút.

Nếu anh nhớ không nhầm thì câu mà Tô Nhược Hân vừa thốt lên này đã phát ra từ miệng Lục Diễm Chỉ hai lần. Một lần là ra lệnh cho anh, một lần là ra lệnh cho Tô Nhược Hân.

Lúc đó anh cho rằng bà ta muốn lấy túi để lấy thứ bột kia trong túi ra.

Nhưng khi Tô Nhược Hân thốt lên câu này, phản ứng của Lục Diễm Chỉ lại là ngẩn người, như thể bà ta đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó vậy.

Thậm chí cũng không còn ầm ï như mới trước đó nữa. Bà ta chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích, giống như một chiếc máy vốn đang hoạt động đột nhiên khựng lại vậy.

Sự yên lặng này khiến Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.

Bỗng nhiên mắt anh sáng lên: “Nhược Hân, những lời này chính là chốt mở cửa thứ đồ trong đầu bà ấy hả?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Chắc là thế”

“Bà, đi lấy túi của tôi lại đây.” Hạ Thiên Tường cũng học theo Tô Nhược Hân nói ra câu này.

Vừa nói, anh vừa sáng mắt lên nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời, Lục Diễm Chỉ vốn đang ngẩn ngơ lại đột nhiên cử động. Phản ứng đầu tiên của bà ta là ôm đầu rồi lắc lắc cái đầu đang đau như búa bổ: “Thiên Tường à, mẹ đau đầu quá, cứu mẹ với. Tô Nhược Hân, cô cứu tôi với.”

Có lẽ lần này đau đầu quá nên Lục Diễm Chi không còn quan tâm đến việc trước đó mình vừa nói gì nữa, chỉ mong Tô Nhược Hân có thể giúp bà †a hết cơn đau đầu là tốt rồi.

Về phần những cái khác thì bà ta mặc kệ hết.

“Ngại quá, bệnh đau đầu của bà trừ châm cứu ra thì bây giờ không còn cách nào khác để giảm bớt cả. Chỉ là bà đã từ chối tôi châm cứu cho bà rồi.”

“Tô Nhược Hân, mau châm cứu cho tôi đi. Chỉ cần cô châm cứu cho tôi thì tôi sẽ đồng ý để Thiên Tường cưới cô. Chỉ là cũng phải xem cô có số làm vợ thằng bé không đã.” Lục Diễm Chi ôm đầu, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt mâu thuẫn vừa yêu vừa hận.

Đây là vì muốn Tô Nhược Hân làm giảm cơn đau đầu giúp mình nên bà ta mới vứt hết liêm sỉ cầu xin như thế.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Nhược Hân, không hề mở miệng.

Khoảnh khắc này, Tô Nhược Hân châm cứu cho Lục Diễm Chi cũng được mà không châm cứu cho Lục Diễm Chi cũng được. Tô Nhược Hân hoàn toàn có tự do của cô.

Trước đó Lục Diễm Chỉ đã kiên trì muốn rút kim ra nên lúc này anh không tiện nói ra lời hứa hẹn gì.

Tô Nhược Hân lạnh lùng cười rộ lên: “Chủ tịch Lục, tôi nghĩ hẳn là bà cũng hiểu được rằng dù bà có đồng ý hay không thì tôi và Thiên Tường vẫn ở bên nhau. Cho nên Thiên Tường có cưới tôi hay không hoàn toàn không nhờ vào sự bố thí của bà. Mà tôi cũng không cần bà đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.