Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1323



“Em chờ một chút.” Tô Nhược Hân nói rồi quay đầu nhìn Tưởng Mỹ: “Cô tới phòng bếp bảo đầu bếp nấu vài món cháo cho mẹ Sam mang đi. Buổi tối Sam vẫn phải ăn cháo, ngày mai mới ăn cái khác được.”

“Vâng ạ, cháo của nhà chị ngon cực kỳ.”

Vẫn là mẹ Sam đưa cô bé đi, Tô Nhược Hân bề bộn nhiều việc như thế, bà ấy thấy xấu hổ khi để Sam quấy rầy cô.

Trông thấy có rất nhiều bệnh nhân đều đang xếp.

hàng chờ được Tô Nhược Hân khám, gia đình Sam cùng ởi tới đây càng thêm áy náy, đều tại bọn họ có mắt như mù nên đã làm Tô Nhược Hân bị thương.

Không ngờ Tô Nhược Hân đang bị thương mà vẫn cương quyết đi khám bệnh, điều này càng làm họ thêm hổ thẹn.

Bận rộn một hồi, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.

Những căn bệnh hôm nay cô khám, hầu hết đều là những ca khó mà bác sĩ Lý và bác sĩ Trương không chắc.

Tuy tốc độ khám bệnh của cô nhanh nhưng mà có quá nhiều người xếp hàng chờ đợi.

Thành ra cô bận đến mức uống một miếng nước cũng thành điều xa xỉ.

Sau khi trở lại thì Hạ Thiên Tường quay về phòng xử lý công việc, cô biết anh cũng bề bộn nhiều việc.

Cả hai người đều bận, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới anh, khóe môi của Tô Nhược Hân đều sẽ vô thức xuất hiện một nụ cười nhẹ.

Tô Nhược Hân đang khám bệnh, bỗng thấy trước cửa khách sạn có hơi ồn ào.

Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mạnh mẽ luồn lách qua những bệnh nhân đang xếp hàng và chen vào đại sảnh: “Ai là Tô Nhược Hân?”

Người phụ nữ mặc bộ đồ đẹp đẽ của khu Z, cô ta hơi ngăm đen, tuy làn da không trắng nhưng khuôn mặt không tệ, đường nét thanh thú được trang điểm không đậm cũng chẳng nhạt, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người tại đây.

“Tôi là Tô Nhược Hân, có chuyện gì sao?” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói, trực giác mách bảo cô rằng, cô gái này đến tìm cô không phải để khám bệnh mà là tới gây chuyện, nếu không giọng điệu của cô ta sẽ không hung hăng như vậy.

“Tôi tìm cô để khám bệnh.” Ương Kim Mai Thảo vươn tay đẩy người đứng ngăn trước mặt cô ta, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi về phía Tô Nhược Hân.

“Xin lỗi, mời cô xếp hàng.” Tô Nhược Hân vẫn bình Tĩnh, tiếp tục khám bệnh cho một bác gái vừa tới.

“Bảo tôi xếp hàng? Dựa vào đâu? Tôi là Ương Kim Mai Thảo sống ở khu Z, đó giờ đi tới đâu cũng đều chưa từng xếp hàng. Tránh ra, đến lượt tôi.” Ương Kim Mai Thảo nói xong thì vọt tới trước mặt Tô Nhược Hân, đưa tay đẩy bác gái đang khám.

Bác gái bị đẩy một cái lảo đảo ngã quy sang bên cạnh.

Thấy bác ấy sắp ngã xuống, Tô Nhược Hân duỗi tay đỡ bác, sắc mặt cô lạnh xuống: “Ương Kim Mai Thảo đúng không?”

“Hừ, coi như cô thức thời, nếu đã biết tôi là ai thì mau khám cho tôi đi.” Ương Kim Mai Thảo nói, tự cảm thấy bản thân tốt đẹp mà ngồi xuống cái ghế đối diện Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân nhìn bác gái, rồi lại nhìn các bệnh nhân khác đang xếp hàng chờ đợi, mặc dù trên mặt ai nấy đều có biểu cảm bức xúc và không bằng lòng nhưng họ đều không nói ra và cũng chẳng kháng nghị.

Có lẽ, gần như mọi người ở đây đều biết và hiểu rõ Ương Kim Mai Thảo này, chắc là một nhân vật khiến cho người ta phải e ngại, bởi vì dù mọi người có vẻ rất bức xúc với hành động nói chen là chen của người phụ nữ này, nhưng họ đều không tỏ thái độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.