Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1339



Chương 1339

“Không ai bảo cô chắn đường, còn chưa tránh ra sao?” Sắc mặt Hạ Thiên Tường càng đen hơn, nếu Ương Kim Mai Thảo không phải là phụ nữ thì anh đã trực tiếp đá bay cô ta rồi.

“Rõ ràng hôm đó anh đã nói chuyện với tôi. Anh Hạ, chắc chắn là anh có cảm tình với tôi.” Ương Kim Mai Thảo tiến lên một bước nhỏ, muốn để Hạ Thiên Tường nghiêm túc nhìn cô ta một cái. Cô ta rất đẹp, là một trong những người phụ nữ đẹp nhất trong khu Z, cô ta không tin Hạ Thiên Tường thấy mặt cô †a mà không động lòng.

“Hạ Tứ, ném ra ngoài.” Hạ Thiên Tường vẫn không thèm liếc Ương Kim Mai Thảo cái nào. Đôi chân thon dài bước một bước sang bên cạnh, trực tiếp lướt qua người Ương Kim Mai Thảo, đồng thời không khách sáo ra lệnh cho Hạ Tứ trực tiếp ném Ương Kim Mai Thảo ra ngoài, dù sao Hạ Tứ cũng từng có kinh nghiệm một lần rồi.

Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần hai sẽ thành thục hơn, chuyện này giao cho Hạ Tứ là thích hợp nhất.

“Vâng.’ Hạ Tứ đồng tính liếc nhìn Ương Kim Mai Thảo. Người phụ nữ này một là ngu ngốc, hai là không có mắt, chỉ cần mắt không bị mù thì đều có thể nhận ra trong mắt cậu Hạ chỉ có một người phụ nữ, đó là cô Tô. Nhưng Ương Kim Mai Thảo vẫn nhất quyết muốn đến đây, quá ngu ngốc.

Sau khi bẻ cổ tay, Hạ Tứ quyết định chào trước rồi mới đánh, dù sao cũng là phụ nữ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp: “Ương Kim Mai Thảo, cho cô một cơ hội, là cô tự đi hay cần tôi mời cô ra ngoài?”

“Anh… Anh… Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ai cũng như ai, hết sức vô tình. Ương Kim Mai Thảo tức phát khóc, hung hăng trừng mắt liếc Hạ Tứ một cái rồi mới không cam lòng thở phì phò rời khỏi khách sạn.

Cô ta vừa đi đến cửa, Tài Đán Nhật Vy vừa lấy thuốc Đông y xong đã bắt gặp: “Mai Thảo, sao con đi vệ sinh lâu vậy? Đi thôi.”

Ương Kim Mai Thảo nắm tay mẹ mình, quay đầu ghen tị nhìn về phía Tô Nhược Hân một cái, lúc này mới đi theo Tài Đán Nhật Vy ra xe và rời đi.

Hạ Tứ nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô gái, thật sự cảm thấy cậu Hạ nhà hắn đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ít nhất cũng nên liếc mắt một cái chứ.

Tuy nhiên, câu nói “Không biết” kia của cậu Hạ thật sự là rất tàn nhẫn.

Mặc dù anh ta cũng thấy cậu Hạ hơi tàn nhãn, nhưng buộc phải nói rằng đây là cách tốt nhất để xử lý Ương Kim Mai Thảo.

Nếu không thì sẽ gieo thêm hy vọng cho Ương Kim Mai Thảo.

Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường bế vào nhà hàng, đầu bếp đã sớm nấu canh hạt sen nấm tuyết rồi.

Có thêm đường phèn.

Những cô bé đều thích loại đồ ngọt này, vì thế Hạ Thiên Tường đã dặn dò đầu bếp nấu nó.

Tô Nhược Hân ăn một bát lớn no nê, thoải mái thở một hơi: “Đi theo cậu Hạ đúng là sướng, đúng là cơm ăn áo mặc không cần quá hoàn hảo.”

“Ha ha, em biết là được rồi.” Hạ Thiên Tường cười dịu dàng xoa đầu Tô Nhược Hân, dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo của cô nhóc khiến anh ước gì có thể ôm cô vào lòng ngay lúc này.

Nhưng anh vừa nghĩ cô rất ngoan thì chợt nghe Tô Nhược Hân nói: “Nhưng mà cũng phải có số thì mới được hưởng những thứ này. Đi theo anh, bất cứ lúc nào hay chỗ nào cũng có thể bị ăn đòn, thậm chí là còn bị đánh đến mất mạng. Cho nên tất cả những thứ này đều là do em dùng mạng để đổi lấy.”

Nghĩ đến Ương Kim Mai Thảo, Tô Nhược Hân lại tức giận.

Nếu không phải kỹ năng của cô tốt thì chắc chắn đã bị đánh rồi.

Hạ Thiên Tường chớp mắt một cái, lập tức hít sâu một hơi, sau đó khuôn mặt đẹp trai cực kỳ nghiêm túc bảo: “Hạ Tứ, đi xem thử có phải chai dấm chua bị đổ không, mau vặn lại cho chặt đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.