Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 137



Chương 137

Sau đó nghiêng người tắt đèn, nói gì thì cũng không thể để anh nhìn vết bớt của mình nữa.

Nếu bị anh biết mỗi lần cô dùng miếng ngọc của anh, cô sẽ đạt được nhiều kiến thức hơn, chẳng may anh thu tiền thì cô lấy đâu ra tiền trả chứ.

Phòng khách lập tức trở nên tối đen, không nhìn rõ Hạ Thiên Tường, nhưng hơi thở nam tính chỉ có trên người anh lại ngày càng mãnh liệt.

Tô Nhược Hân chợt phản ứng, anh và cô cứ tiếp tục chung chăn chung gối như thế này thật sự quá nguy hiểm, nhưng nghĩ kỹ là mình bảo anh ở lại thì không khỏi cảm thấy sốt ruột: “Anh…”

“Ngủ đi, ngoan.” Hạ Thiên Tường cưng chiều vỗ lưng cô như một người bạn nhỏ, giống như có tác dụng thôi miên, khiến Tô Nhược Hân không nói được lời nào, mí mắt bắt đầu cụp xuống.

Sáng sớm, Tô Nhược Hân bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Cô phản xạ có điều kiện, nhắm mắt bò dậy, sờ bộ đồng phục bình thường vẫn đặt bên gối.

Thế nhưng lúc này cô lại không sờ thấy bộ đồng phục, ngược lại chỉ sờ thấy một bắp tay trắng ngần, rất dễ sờ.

“Hạ Thiên Tường, sao anh vẫn ở trên giường tôi?”

“Em giữ tôi lại.”

“…” Nghĩ lại tối qua, Tô Nhược Hân không lên tiếng. Anh cũng có lý, anh đúng, anh đúng hết, quả thật là cô giữ anh lại ngủ cùng.

Cô lặng lẽ ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi rửa mặt xong đi ra, tên sói già Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng đã rời đi.

Tô Nhược Hân thở phảo nhẹ nhõm, phát hiện bên cạnh gối không biết đã có một bộ đồng phục từ lúc nào, vừa khéo là của trường trung học Khải Mỹ, hơn nữa còn rất mới.

Cô mở ra ướm thử một chút, kích cỡ vừa vặn.

Mặc xong đồng phục trường, đeo cặp xách rồi đi xuống tầng.

Thấy một bàn đồ ăn ngon ở trong nhà bếp tầng dưới, Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương đã ngồi sẵn đấy.

Vừa nhìn thấy Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân lập tức cau mày, hơi do dự không biết có nên ăn cơm cùng họ hay không.

Cô không ghét Hạ Thiên Tường, nhưng đối với Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương, ít nhiều vẫn không thích lắm.

“Có món bánh bao hấp em thích ăn, có thể ăn nhiều hơn mấy cái.” Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Hạ Thiên Tường vang lên, sau đó dẫn cô đi vào thang máy.

Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm miếng ngọc trên cổ anh, trong lòng vẫn hơi căng thẳng: “Hôm nay họ sẽ không đến trường dẫn tôi đi đấy chứ?” Mặc dù sau tối qua, cảnh sát không gọi điện thoại cho cô nữa, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ, cảnh sát gọi cho cô đã nói, nếu cô dám không đến đồn cho lời khai, hôm nay họ sẽ đến thẳng trường dẫn cô đi.

“Không đâu, tôi đưa em đến trường.”

“Được.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nói muốn đưa đến tường, trái tim vốn lo lắng của Tô Nhược Hân cuối cùng cũng coi như bình ổn trở lại. Dù sao cô cũng không muốn đến đồn cảnh sát.

Mặc dù lần trước báo cảnh sát, cô cũng đã gọi đến số điện thoại khẩn cấp, nhưng lần đó là đi đến bệnh viện chứ không phải là đồn cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.