Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 140



Chương 140

Nếu mẹ nói chuyện với cô như vậy, trong lòng cô đã sớm nở hoa tưng bừng rồi.

“Sau này sẽ dịu dàng.” Hạ Thiên Tường thấp giọng, trả lời một tiếng.

Hồi lâu sau, Tô Nhược Hân mới phản ứng kịp, người đàn ông này đang trả lời ý kiến của cô.

Xem ra, Hạ Thiên Tường cũng không lạnh lùng, khó gần như trong truyền thuyết.

Rõ ràng là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, nếu không tối qua cũng sẽ không đích thân đến giải cứu cô.

Cô đi theo sau anh giống như cái đuôi nhỏ. Đợi đến khi lên xe, Tô Nhược Hân không đợi được, hỏi: “Lát nữa đến trường, anh nhất định phải nói với hiệu trưởng Thạch một tiếng, không được để cảnh sát vào trường dẫn tôi đi.”

Nói xong lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ở những nơi khác cũng không được dẫn tôi đi. Tôi không phạm pháp, tôi không muốn gặp cảnh sát.”

“Ha ha, sợ như vậy sao?” Xe Bugatti chậm rãi rời khỏi cổng biệt thự, Hạ Thiên Tường cũng cười nhẹ.

Tiếng cười khẽ của anh khiến Tô Nhược Hân sửng sốt. Cô ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi Hạ Thiên Tường quả nhiên vẫn thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, khiến cô đột nhiên ngây người.

Người đàn ông này cười lên trông thật đẹp, đẹp đến nỗi làm cô không nỡ chớp mắt.

“Đẹp à?” Thấy cô không trả lời, yên lặng ngây ngốc ngồi đó, Hạ Thiên Tường không nhịn được hỏi.

“Ừm, đẹp lắm, Hạ Thiên Tường, sau này anh phải cười thường xuyên hơn. Khi anh cười, đẹp hơn nhiều so với lúc lạnh lùng.” Thưởng thức nét mặt tươi cười của cậu Hạ, Tô Nhược Hân không nhịn được cảm thán.

Nụ cười vừa nãy của anh khiến cô cảm thấy nhiệt độ trong khoang xe cũng tăng thêm mấy độ, ít nhất không còn cảm thấy lạnh nữa.

“Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì? Anh nói đi.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nhắc đến điều kiện, Tô Nhược Hân hơi lo lắng.

Một tay Hạ Thiên Tường nắm chặt vô lăng, tay còn lại đưa điện thoại cho cô: “Em sửa.”

Tô Nhược Hân ngơ ngác cầm lấy điện thoại, sau đó vẫn không hiểu: “Sửa gì cơ?”

“Quét thử đi.”

Tô Nhược Hân vẫn ngơ ngác, sau đó đầu lập tức quay tròn nhanh chóng. Sau khi ba chữ “quét thử đi” hiện ra mấy vòng trong đầu, cô cuối cùng cũng phản ứng kịp. Vừa nãy khi ăn sáng, cô đã quét mã để thêm zalo của Hạ Thiên Hương: “Anh muốn tôi thêm zalo anh à?”

Người đàn ông kiêu ngạo gật đầu, không lên tiếng.

Từ trước đến nay đều là người khác muốn thêm zalo anh, nhưng anh không thêm. Đây là lần đầu tiên anh dùng cách này để xin kết bạn zalo với một người, Hạ Thiên Tường cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Ha ha, được, việc này có gì khó chứ. Mọi người đều là bạn, còn là bạn sống chết hoạn nạn có nhau, kết bạn zalo là điều dễ hiểu mà! Anh nói thẳng ngay từ đầu thì có phải nhanh không, vòng vo tam quốc khiến tôi tốn biết bao chất xám!” Tô Nhược Hân vừa gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, vừa cầm điện thoại Hạ Thiên Tường trượt màn hình lên.

Sau đó, cô cau mày: “Mật khẩu màn hình khóa.”

“Sinh nhật của em.” Hạ Thiên Tường thản nhiên lên tiếng.

Tô Nhược Hân tiện tay nhập vào, quả nhiên mở được: “Ấy, sao anh lại dùng ngày sinh nhật của tôi làm mật khẩu? Sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu, tôi đổi lại cho anh. Nếu không về sau để Mỹ Lan biết anh dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu màn hình khóa điện thoại, cô ấy nghĩ nhiều thì không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết giữa hai người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.