Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 157



CHƯƠNG 157

Một người không cho anh cơ hội, sao bây giờ anh lại phải cho họ Lương cơ hội sống.

Người không liên quan, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh.

Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân chuẩn bị rời đi: “Đi.”

Tô Nhược Hân bị anh kéo bất chợt nhưng rồi cô hất mạnh ra: “Anh không muốn cứu người là chuyện của anh, đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên tôi.”

Sau đó cô cúi xuống, vẫn định hô hấp nhân tạo cho ông cụ.

Hạ Thiên Tường cau mày, lạnh lùng nhìn tài xế của họ Lương , người vẫn đang ngơ ngác đứng bên cạnh quên cả gọi điện.

“Chủ của anh, anh tự hô hấp nhân tạo.” Để cô gái của anh hô hấp cho người đàn ông khác là điều tuyệt đối không thể, cho dù là ông già cũng không được.

Người lái xe nhận được ánh mắt lạnh như băng của Hạ Thiên Tường thì không khỏi run lên: “Hô hấp nhân tạo thì Chủ tịch Lương sẽ tỉnh lại sao?”

Tô Nhược Hân lập tức nổi giận: “Nếu làm thì ít nhất ông ấy còn có cơ hội tỉnh lại, nếu không làm thì ông ta sắp chết rồi đấy.”

“Tôi làm, cô dạy tôi đi.” Tài xế nghe tới đây lập tức đẩy Tô Nhược Hân ra, anh ta biết Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường không cho phép người phụ nữ này hô hấp nhân tạo cho chủ nhân của anh ta cũng tốt, nếu không ai biết được liệu người phụ nữ của Hạ Thiên Tường có mượn việc hô hấp nhân tạo rồi hại chết chủ nhân của anh ta luôn không.

“Được, anh làm đi.” Tô Nhược Hân bình tĩnh đứng lên, cô không trực tiếp hô hấp nhân tạo cho ông lão càng tốt, cô còn nhiệm vụ khác phải làm.

Vì tế tài xế bắt đầu hô hấp nhân tạo dưới sự chỉ huy của Tô Nhược Hân.

Trong đầu Tô Nhược Hân lướt qua một tin tức, cô đã biết nguyên nhân bệnh của ông lão.

Sau khi dạy cho tài xế những điều cần thiết về hô hấp nhân tạo, Tô Nhược Hân quay sang nhìn Hạ Thiên Tường: “Vừa nãy tôi vào công ty anh nhìn thấy quầy lễ tân có kẹo, anh gọi người mang tới đây ngay đi.”

Dù rất miễn cưỡng nhưng vì Tô Nhược Hân đã lên tiếng, nên Hạ Thiên Tường vẫn gọi điện.

Càng lúc càng có nhiều người đến xem, nhưng tất cả đều tới để hóng hớt.

Chẳng ai coi trọng Tô Nhược Hân cả.

Sao một cô nhóc có thể cứu sống được ông lão đã hôn mê cận kề cái chết chứ?

Điều này là hoàn toàn không thể.

“Anh đã gọi cấp cứu chưa? Có cần chúng tôi gọi lại giục giúp anh không?” Có người ở bên tốt bụng hỏi tài xế.

Tài xế đang hô hấp nhân tạo, không có thời gian để ý đến người này.

Những người khác đang hóng hớt cũng nói: “Gọi rồi, nhưng ai biết xe cứu thương khi nào mới tới, trên đường lại nhiều xe, chắc chắn không tới nhanh được đâu.”

“Nhưng gọi là được rồi, tới khi xe cứu thương đến thì ông già cũng sẽ được cứu.”

“Đúng đúng đúng, vẫn phải chờ bác sĩ và y tá xử lý thôi, đừng tin lời của cô gái này.”

“Nhưng những gì cô ấy dạy về hô hấp nhân tạo đúng đấy, lúc trước công ty chúng tôi diễn tập cũng có bác sĩ chuyên nghiệp dạy, đúng là như cô ấy nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.