Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 401



Chương 401

“Chị Chiêm, chị đừng căng thẳng, thật ra từ lần đầu tiên gặp chị thì tôi đã phát hiện ra rồi, cũng bởi vì cảm thấy chỉ là bệnh vặt, có chữa hay không cũng không quan trọng, ừm, thật sự không phải vấn đề gì lớn, chị đừng căng thẳng.”

Cô hiểu rõ có một số người nhát gan, nhát gan đến mức rõ ràng cũng không có bệnh gì mấy mà bị dọa cho bệnh tình nặng thêm.

Bởi vậy, cho dù bây giờ chị Chiêm có chút xíu dấu hiệu nặng thêm, cô cũng lược bớt chỉ nói sơ qua.

Chính là không muốn chị Chiêm hoảng sợ.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhưng cô Tô vẫn kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Trước đó chị Chiêm vẫn luôn không để ý chuyện Hạ Thiên Tường dùng thuốc Tô Nhược Hân kê, nhưng Tô Nhược Hân thuận miệng đã nói ra được chứng dễ ra mồ hôi khi ngủ buổi tối của bà ta, bà ta phục rồi.

Dù sao Tô Nhược Hân không có mắt nhìn xuyên tường, hơn nữa, chỉ khi Tô Nhược Hân không trở về chung cư bà ta mới ngủ lại đây, cho nên, Tô Nhược Hân chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của bà ta mà đã biết bà ta bị bệnh này, quả thật là một cao thủ.

Hơn nữa, ngay cả cậu Hạ cũng tin tưởng y thuật của Tô Nhược Hân, vậy chắc chắn không sai được.

“Được, tôi đi ngâm thuốc rồi viết đơn thuốc cho chị.” Tô Nhược Hân cười nói.

Thuốc trước khi sắc ngâm một lát, hiệu quả của nước thuốc sắc ra sẽ càng tốt hơn.

“Tôi giúp cô.” Chị Chiêm chịu khó đi theo Tô Nhược Hân vào phòng bếp, hết rửa ấm sắc thuốc lại mở từng gói thuốc nhỏ được đóng gói cẩn thận ra cho Tô Nhược Hân.

Hai người cùng làm nên rất nhanh đã xong.

Tô Nhược Hân thêm nước xong rồi trở về phòng của mình, cầm bút viết ra một đơn thuốc.

Gạo nếp 100g, phù tiểu mạch sao vàng 50g, trộn đều nghiền thành bột mịn, mỗi lần dùng 10g,uống theo cháo loãng.

Đúng vậy, Tô Nhược Hân không chỉ viết đơn thuốc mà còn viết rõ ràng cách dùng.

“Chị Chiêm, đây là phương pháp chữa bằng đồ ăn, chị dùng theo cái này là được rồi.”

“Cô Tô, đây là bệnh gì?”

“Chỉ là ra mồ hôi trộm bình thường, không có gì đáng ngại, nhưng thể chất mỗi người không giống nhau, cho nên số lượng mỗi một vị thuốc cũng không giống nhau thôi.” Tô Nhược Hân giải thích rồi đứng dậy đi sắc thuốc.

Vẫn là mười thang, bây giờ cô đã thi đại học xong, lần này cô muốn đích thân theo dõi Hạ Thiên Tường uống thuốc.

Cho dù không thể ở bên cạnh anh, mỗi ngày hai cuộc điện thoại cũng có thể theo dõi anh uống thuốc.

Chờ anh khỏi bệnh, ăn cơm có thể nếm ra mùi vị rồi.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ anh ăn cơm nhạt như nước ốc, trong lòng lập tức không thoải mái.

“Vậy tôi đi bốc thuốc, buổi tối uống luôn, cảm ơn cô Tô.” Chị Chiêm vô cùng cảm động.

“Ừ, chị đi đi, tôi sắc thuốc đã, tôi sắc cho Thiên Tường xong thì chị nấu cháo, vậy là có cháo loãng uống rồi.

“Được.” Chị Chiêm đi bốc thuốc, Tô Nhược Hân tự mình sắc thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.