Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 402



Chương 402

Cô cũng không tin lần này cô tự làm tất cả mà còn không chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Tường, nếu như vậy thì cô cũng vô dụng quá rồi.

Mười thang thuốc, bởi vì toàn bộ đều sắc ấm thủ công, cho nên thật sự rất chậm.

Cũng may, trước đó cô đã dặn Phương Tấn mang hai ấm thuốc đến.

Đúng lúc bếp nấu trong phòng bếp có hai ngăn, có thể đồng thời sắc hai ấm.

Vì có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh tốt nhất, thời gian thêm nước và sắc thuốc đều rất kỹ càng.

Mặc dù chị Chiêm mua thuốc về rồi nhưng Tô Nhược Hân vẫn tự mình làm.

Cứ sắc thuốc thế này, thoáng cái đã hơn bốn giờ, thấy còn hai thang chưa sắc xong, Tô Nhược Hân nói với chị Chiêm bên ngoài phòng: “Tôi vốn định tự đi đón Tiểu Hứa, nhưng bây giờ xem ra không kịp rồi, phiền chị đi đón Tiểu Hứa, tôi tiếp tục sắc thuốc.” Cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu đang làm chuyện gì mà bỏ dở giữa chừng, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Được, cô Tô đợi tôi trở về nấu cơm là được rồi.”

“Ừ, bây giờ không còn bếp trống, tôi muốn nấu trước cũng không được.” Tô Nhược Hân mỉm cười, nói ra sự thật.

Cũng may, khi chị Chiêm đưa Tiểu Hứa về thì đúng lúc sắc xong toàn bộ thuốc.

Đóng gói xong xuôi, đặt vào trong túi, lại để trong tủ lạnh.

Thuốc dư lại trước đó đã thẳng tay vứt đi.

“Dì nhỏ, đây là thuốc của ai? Không cho phép là của dì, cháu không muốn dì bị bệnh.” Chúc Hứa ngửi thấy mùi thuốc thì căng thẳng.

Tô Nhược Hân cười, giơ tay bế Chúc Hứa lên: “Không phải thuốc của dì nhỏ, là thuốc của chú Hạ cháu, chú ấy không ngoan, nên dì đành phải đích thân ra trận sắc thuốc cho chú ấy.”

“Chú Hạ sợ đắng nên mới không uống thuốc, dì nhỏ có thể thêm vị thuốc ngọt vào trong thuốc, chú Hạ sẽ ngoan ngoãn uống.”

“Ừm, cách này rất tốt, dì nhỏ nhớ rồi, lần sau nhất định thêm vào.”

“Dì nhỏ tốt nhất.” Chúc Hứa dựa lên trên người Tô Nhược Hân, không xuống nữa.

Đợt này Tô Nhược Hân thật sự không có thời gian ở cùng đứa nhỏ này, không phải bận rộn việc thi đại học thì cũng là đi vào bệnh viện.

Chị Chiêm đi nấu cơm, Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa ngồi xuống ghế sofa: “Gần đây có liên lạc với cậu cháu không?”

“Mấy ngày trước có gọi điện thoại, cậu bận rộn, dì nhỏ, bây giờ cháu có thể gọi điện thoại cho cậu không?”

“Có thể, gọi ngay bây giờ cũng được.” Tô Nhược Hân lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chúc Cương.

Chúc Cương nhanh chóng nhận điện thoại.

“Alo, chào cô Tô.” Hoàn toàn là giọng nói mang đầy cung kính.

“Cậu, không phải là dì nhỏ, là Tiểu Hứa, Tiểu Hứa nhớ cậu, cậu lại không đến thăm Tiểu Hứa.” Chúc Hứa vừa nghe thấy Chúc Cương vừa lên tiếng đã chào Tô Nhược Hân, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, không vui rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.