Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 403



Chương 403

“Ừm, hai ngày nữa là rảnh rồi, đến lúc đó cậu sẽ đón cháu qua đây, không thể cứ làm phiền cô Tô được.”

Nghe thấy lời nói của Chúc Cương, Tô Nhược Hân cướp lấy điện thoại di động: “Này, giao Chúc Hứa cho anh, có phải anh lại giao cho mấy người anh em kia của anh trông coi hay không?”

“Chuyện này…”

Nghe thấy giọng điệu chần chừ này của Chúc Cương, Tô Nhược Hân đã chắc chắn: “Không được, tôi không đồng ý.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, nếu giao cho cho đám anh em lưu manh kia của Chúc Cương trông coi, chắc chắn sẽ bị dạy hư.

Đó là hủy hoại một đứa trẻ.

Chúc Cương là người trưởng thành, cô không quản được cuộc sống bây giờ của anh ta.

Nhưng Chúc Hứa là một đứa trẻ, cô kiên quyết không đồng ý.

“Cô Tô, chẳng lẽ cô tự tay nuôi Tiểu Hứa khôn lớn? Chuyện này không thể được, cô còn là cô gái chưa lập gia đình, tuyệt đối không thể được.”

“Tuyệt đối có thể, tóm lại chuyện này cứ quyết định vậy đi, không thể giao Tiểu Hứa cho anh.”

“Nhưng mà…”

“Nếu không hỏi Tiểu Hứa, xem Tiểu Hứa chọn anh hay chọn tôi, việc này cho Tiểu Hứa quyết định.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa chớp mắt nhìn Chúc Hứa.

Chỉ là, mặc dù Chúc Hứa nhận được ám chỉ của Tô Nhược Hân, nhưng trong ánh mắt đều là băn khoăn.

Cậu bé nghe thấy hết lời cậu nói.

Hình như cứ luôn đi theo Tô Nhược Hân như vậy đã thật sự làm phiền đến Tô Nhược Hân.

Dù sao Tô Nhược Hân cũng không phải người thân của cậu bé, cậu bé hiểu.

Nhưng cậu bé thật lòng yêu mến Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cũng phát hiện cậu bé đang do dự, khi đưa điện thoại di động cho cậu bé thì ghé vào tai cậu bé nói: “Không cho phép chọn cậu, nếu không sau này dì không để ý đến cháu nữa.”

Một câu nói kia, mặc dù là uy hiếp trần trụi, nhưng Chúc Hứa giống như nhận được thánh chỉ, lập tức nói với Chúc Cương: “Cháu chọn dì nhỏ, cháu không cần đi theo cậu đâu, mỗi ngày đều ăn mì tôm, thật khó ăn.”

“Chúc Hứa…” Chúc Cương khẽ quát một tiếng, nhưng lời này của cháu không hề sai, mỗi lần Chúc Yên giao Chúc Hứa cho anh ta, anh ta thật sự cho Chúc Hứa ăn mỳ tôm mỗi ngày, bởi vì anh ta cũng thường ăn như vậy.

“Cháu cũng không nói dối, mẹ nói rồi, đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư, Tiểu Hứa không nói dối.”

“Nhưng như vậy thì làm phiền cô Tô quá.” Chúc Cương thật sự rất ngại.

“Không phiền, không phiền, tôi ở một mình cũng buồn chán, có Tiểu Hứa ở cùng mới có ý nghĩa.” Tô Nhược Hân giơ tay chữ V tỏ vẻ chiến thắng với Chúc Hứa, nở nụ cười vui vẻ.

Chúc Cương hơi ngượng ngùng: “Chuyện của Yên không liên quan đến cô, cô Tô, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào, cô chăm sóc Chúc Hứa rất tốt, cảm ơn cô, cũng cảm ơn cậu Hạ.”

“Không có gì, tôi còn muốn cảm ơn Chúc Hứa ở bên tôi mỗi ngày đấy.” Đứa nhỏ này, càng ở chung càng khiến người ta yêu thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.