Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 415



Chương 415

Bốn chữ thôi, nhưng Phương Tấn hiểu ngay.

Không ai rõ hơn anh ta, thật ra Hạ Thiên Tường không muốn nhờ người khác đưa Tô Nhược Hân về.

Tô Nhược Hân còn chưa đi ra khỏi khu biệt thự, xe McLaren GT của Phương Tấn đã đuổi kịp. Anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Cô Tô, để tôi đưa cô về.”

“Không cần.” Tô Nhược Hân hoảng hốt, trong đầu đề là dáng vẻ chập chờn trong sương khói vừa rồi  của người đàn ông, khiến cô ngây ngốc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.

Do đó, cô hơi đau đầu, muốn đi dạo trong không khí tươi mát của màn đêm, cẩn thận xóa bỏ hết những thứ hỗn loạn này.

“Đây là yêu cầu của cậu Hạ, cô Tô, cô đừng làm khó tôi.” Phương Tấn nói thẳng ra Hạ Thiên Tường.

Bởi vì đó là thật, hơn nữa, coi như anh ta vô tình, lén thêm điểm cho Hạ Thiên Tường trong mắt Tô Nhược Hân đi.

Anh ta thật sự ưu sầu, cho dù là xử lý ở khía cạnh kinh doanh, hay trong mối quan hệ giữa người với người, mặc dù Hạ Thiên Tường trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng trước nay đều xử lý rất thỏa đáng.

Nhưng khi đến chỗ Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại không cách nào chinh phục được.

Dân gian có câu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bây giờ Phương Tấn cảm thấy trên thế giới này, chỉ một mình Tô Nhược Hân mới có thể thắng được Hạ Thiên Tường.

Ai thắng ai, không liên quan đến cao thấp, béo gầy, Tô Nhược Hân mảnh mai, nhỏ nhắn như thế, nhưng lại có thể khiến Hạ Thiên Tường phải đầu hàng.

Tô Nhược Hân chần chừ một lúc, biết tính cách của Hạ Thiên Tường, cũng không muốn làm khó Phương Tấn, nên bèn lên xe: “Trước đây, mỗi lần anh đưa đón tôi, cũng là ý của anh ấy, đúng không?”

“Ừm.”

“Khi anh ấy giả vờ hôn mê không tỉnh là đã bắt đầu bảo anh đưa đón tôi?”

“Ừm.” Phương Tấn chỉ ừ một tiếng.

Tô Nhược Hân biết điều này cũng là bình thường, dù sao đã là người phụ nữ Hạ Thiên Tường chọn trúng, nếu IQ và EQ thấp, thì thật sự không xứng với cậu chủ Hạ.

Tô Nhược Hân nghe tới đây, đáy lòng lập tức bùi ngùi, hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác đột nhiên xuất hiện khiến cô không thể nào phân biệt được, thấp giọng nói: “Phương Tấn, tôi và Hạ Thiên Tường chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, sau này hãy cố gắng giữ khoảng cách đi.”

“Cô… cô nói gì cơ?” Phương Tấn lập tức ngắt lời Tô Nhược Hân, sắp bị dọa ngơ ngác luôn.

Tô Nhược Hân từ chối Hạ Thiên Tường thì cũng đã từ chối rồi, Hạ Thiên Tường có thể chấp nhận hay không đó là chuyện của anh, điều này cũng bắt đầu từ lúc cô từ chối Hạ Thiên Tường. Cũng may là Phương Tấn, nếu không đổi lại là một người khác, nếu chuyển lời cho Hạ Thiên Tường, cậu Hạ nhà anh ta ít nhiều cũng rất mất mặt.

“Không nghe thấy thì bỏ đi.” Tô Nhược Hân lườm Phương Tấn. Rõ ràng là nghe thấy, còn muốn cô nói lại lần nữa. Còn lâu cô mới nói. Không lặp lại những lời trước đó, nhưng cô thật sự có những lời khác cần phải nói: “Phương Tấn, canh anh ấy uống thuốc giúp tôi, mỗi lần anh ấy uống thì báo cáo lại cho tôi.”

“Cái này, hay là cô Tô tự canh chừng đi, trừ khi cô muốn tôi bị cậu Hạ đuổi việc.” Phương Tấn không muốn ôm đồm việc này, bảo Tô Nhược Hân tự mình canh chừng Hạ Thiên Tường uống thuốc, cơ hội thúc đẩy tình cảm tốt như vậy, là trợ lý riêng của Hạ Thiên Tường, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ mọi cách tranh thủ cho Hạ Thiên Tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.