Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 436



Chương 436

“Cút hết.” Chính vào lúc ba người tranh cãi không ngừng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên lên tiếng.

Căn phòng phút chốc im bặt.

Yên tĩnh đến mức dường như nghe được tiếng kim rơi.

Tô Nhược Hân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Anh già vậy sao?” Một người hai người ba người, đều gọi anh là anh tư.

Nghe thấy chữ “già” từ miệng Tô Nhược Hân, trong đầu Hạ Thiên Tường lập tức cảnh giác, xoẹt qua tài liệu của Qúy Căn Nguyên.

Sau đó, thong thả nói: “Thứ tự của bốn người bọn anh không phải xếp theo tuổi tác, chỉ bàn đến thành bại và thắng thua, lúc xếp lớn nhỏ, ba người họ đều thua anh, thế nên, cho dù anh nhỏ nhất, cũng phải gọi là ‘anh’.”

Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ba người bỗng nhiên xông vào, nhìn thế nào cũng thấy bực mình.

“Thi đấu?” Tô Nhược Hân lần đầu tiên nghe nói cách sắp xếp này.

“Ừm, thi đấu.”

“Thi cái gì?” Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói anh nhỏ nhất trong số bốn người họ, bất giác tò mò.

Cách sắp xếp như vậy, đúng là chưa từng nghe qua.

“Tổng cộng thi đấu 10 lần, em muốn hỏi lần nào?”

“Lần đầu tiên đi.” Tô Nhược Hân càng tò mò.

“Lần đầu tiên là trong vòng một tháng…”

Nhưng, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Tiêu Tuấn Vỹ lên tiếng đầu tiên: “Anh tư, chúng tôi phục rồi, cũng gọi anh là anh tư rồi, có thể đừng nhắc những chuyện cũ đó được không?”

“Đúng đúng, hảo hán không nhắc chuyện bồng bột, không nhắc cũng được.”

“Chuyện từ thuở nào rồi, vẫn là nên nói chuyện của anh tư và chị dâu đi.” Tống Phi tràn ngập ý cười, đôi mắt không nhìn Tô Nhược Hân, mà là nhìn Hạ Thiên Tường.

Cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy hai người hòa hợp rồi, thì ra người phụ nữ có thể kìm hãm Hạ Thiên Tường là như vậy.

Vừa mới mẻ vừa non mềm.

“Nhưng tôi muốn nghe.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhìn Tống Phi một cái.

Cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã tiếp tục nói: “Lần đầu là thi ai có thể học được một ngoại ngữ trong vòng một tháng.”

“Sau đó, chỉ có anh học được thôi?”

“Ừm.” Hạ Thiên Tường cười, anh xuất sắc như vậy, bây giờ xem ra phải thể hiện cho Tô Nhược Hân xem rồi, còn về tên Qúy Căn Nguyên đó, bây giờ anh phải luôn luôn cảnh giác.

“Anh tư, lần đó là anh ra đề, ngoại ngữ là sở trường của anh, anh thắng ba chúng tôi cũng chẳng tính là gì, dù sao, ba người chúng tôi cũng chẳng ai dị bằng anh.”

“Cậu cũng có thể dị đến mức một tháng học được một ngoại ngữ, hơn nữa còn có thể lấy được chứng chỉ của cuộc thi quốc tế, chuyện này không ai cản được cậu.” Hạ Thiên Tường hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.