Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 447



Chương 447

“Không làm Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, tôi có thể làm Tổng giám đốc công ty của mình.” Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói.

“Ừm, anh xem những người nhà họ Hạ kia, tất cả đều để mắt đến vị trí Tổng giám đốc Hạ Thị của anh như hổ rình mồi, Hạ Thiên Tường, anh nhất định phải có một công ty của riêng mình, như vậy sau này, chỉ cần anh không vui không muốn hầu hạ bọn họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật sảng khoái.”

“Được rồi.” Hạ Thiên Tường gật gật đầu, cô gái nhỏ này có thể nghĩ đến điều này đã rất giỏi rồi, dù sao, cô vẫn còn nhỏ.

Vẫn chưa bước chân vào xã hội.

“Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh có uống thuốc không?” Mấy ngày nay, cô vẫn chờ anh chủ động liên lạc với cô, kết quả, anh lại không liên lạc, cô cũng không nhìn chằm chằm hỏi anh có uống thuốc hay không.

Người đàn ông lẳng lặng ngồi trước mặt cô, trong mắt cô là anh, trong mắt anh là cô, nói gì đến ngắm hoa sen, giờ phút này, hoa sen có đẹp đến đâu cũng đều mất đi màu sắc trong mắt nhau.

Thấy Hạ Thiên Tường không trả lời mình, Tô Nhược Hân mím môi: “Đừng nói với tôi là anh không uống.”

Hạ Thiên Tường vẫn không hề lên tiếng như cũ.

Nhưng không lên tiếng như vậy, thực ra đã xem như là chấp nhận rồi.

Cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức dâng lên.

Những nắm đấm nhẹ nhàng lập tức hướng về phía ngực của Hạ Thiên Tường: “Vì sao không uống? Tại sao lại không nghe lời như vậy? Hạ Thiên Tường, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn làm cho người ta phải lo lắng?”

Cô nói xong, hận không thể cắn anh một cái.

Vì thế, lực tay cũng càng ngày càng nặng.

Tuy nhiên, hậu quả khi xuống tay càng ngày càng nặng là chỉ vài lần là cô không thể tiếp tục được nữa.

Cơ bắp của người đàn ông này giống như đá, rất cứng rắn.

Vì thế, tốc độ nắm tay hạ xuống càng ngày càng chậm, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cứ ngồi ở chỗ đó như một pho tượng, vẫn không có phản ứng, làm cho cô mệt mỏi cứ như vậy thu tay lại, giống như … có chút ngượng ngùng.

Hai bàn tay lớn đột nhiên chụm lại, ôm lấy Tô Nhược Hân: “Sẽ không thế nữa, được chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Sau mỗi lần cô mắng anh, làm ầm ĩ với anh, anh lại dỗ dành cô bằng giọng điệu của cô.

Sau đó, nghe thấy một câu này, cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức tiêu tan trong nháy mắt, tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ ủy khuất: “Anh đã đồng ý với tôi rất nhiều lần rồi, lần này nói cũng không tính, Hạ Thiên Tường, sau này anh nói cái gì tôi cũng không tin.”

“Em không gọi điện thoại.” Không ngờ, ngay sau đó người đàn ông này lại nói một câu như vậy.

Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Anh vẫn luôn chờ điện thoại của tôi mới chịu uống thuốc?”

“Ừ.”

Tô Nhược Hân nhíu mày.

“Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh lớn hơn tôi, sao bây giờ tôi cảm thấy anh còn nhỏ hơn tôi, còn cần tôi dỗ dành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.