Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 467



Chương 467

Tô Nhược Hân có một tùy tùng, đó chính là người bạn nhỏ Chúc Hứa.

Lần đầu tiên một mình đưa Chúc Hứa ra ngoài chơi, nhận được hàng loạt ánh mắt nhìn ngó, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Bởi vì mọi ánh mắt đó giống như đang nói, cô chưa kết hôn mà đã mang thai trước vậy.

Nếu không, một cô gái trông như vừa mới tốt nghiệp cấp ba, sao có thể sinh được một đứa bé hơn bốn tuổi chứ.

Đó chắc chắn là chưa kết hôn đã mang thai.

Mỗi lần có người dùng ánh mắt đó nhìn Tô Nhược Hân, Chúc Hứa đều vừa vung vẩy tay cô, vừa ngọt ngào gọi một tiếng “dì ơi”.

Sau đó, những ánh mắt vốn khinh thường lập tức biến mất.

Tô Nhược Hân cảm kích nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hứa. Đứa bé này thật sự khéo hiểu lòng người mà, cô nhặt được báu vật rồi.

Công viên lớn nhất thành phố T có thêm khu vui choi.

Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên cô đến.

Đúng lúc muốn đến, nên đưa Chúc Hứa đi cùng.

Chỉ là, đến đây rồi cô mới biết, có rất nhiều trò đều giới hạn độ tuổi, những trò Chúc Hứa có thể chơi cũng rất ít.

May mà, vé vào cửa chính không đắt, mỗi người sáu mươi nghìn.

Sau đó, vé vào cửa nhỏ bên trong thì cần.

Chúc Hứa thích lái xe.

Lái xe đụng.

Mua vé lên xe, Tô Nhược Hân vừa định ngồi vào vị trí lái, thì bị Chúc Hứa kéo ra: “Dì ơi, cháu lái nhé, được không?”

“Cháu lái được không đó?”

“Cháu lái được.” Cậu bé vỗ ngực, thề sắt son.

Do đó, Tô Nhược Hân nhường Chúc Hứa lái xe, thật ra cô cũng chưa từng lái, nên cũng không biết.

Kết quả khi khởi động xe, Tô Nhược Hân lập tức hối hận.

Trình độ của Chúc Hứa giống hệt cô, bởi vì chưa từng lái, nên đánh tay lái loạn xạ cả lên. Không phải đánh nhiều, thì là đánh ít. Do đó, nghe trái một tiếng “bịch”, rồi lại một tiếng “bịch”, liên tục đụng vào xe người khác.

Mười phút lái xe, Chúc Hứa đã đụng xe mất năm phút.

May mà về sau, cậu bé đã tìm được cảm giác, không tiếp tục đụng xe người khác nữa.

Vì thế, kết thúc một trận, cậu bé lập tức mắt sáng như sao nhìn Tô Nhược Hân: “Dì ơi, chơi thêm một lần nữa được không ạ? Con vừa mới học được.”

Tô Nhược Hân không nhìn nổi cậu bé cầu xin như vậy, nên đương nhiên là đồng ý.

Hai người cũng vào sân đầu tiên.

Đương nhiên vẫn là Chúc Hứa lái xe. Tô Nhược Hân cũng cảm thấy, sau khi trải qua năm phút chỉ đụng phải xe người khác, cậu bé thật sự đã thành thục hơn. Nếu để cô lái, đảm bảo còn đụng xe dữ dội hơn Chúc Hứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.