Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 507



CHƯƠNG 508

Dù người đàn ông này là Hạ Thiên Tường, là người mà Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy quen, nhưng Tô Nhược Hân vẫn hoang mang.

Nhìn thấy ánh mắt lo sợ của cô, Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi không đi, tôi ở đây, tôi đi WC.”

Sau đó, anh buông tay Tô Nhược Hân ra.

Tô Nhược Hân cứ thể nhìn người đàn ông này ung dung như đang ở nhà mình đi vào phòng vệ sinh.

“Nhược Hân, con ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi khe khẽ của Tăng Hiểu Khê.

Giống như không muốn đánh thức cô lại bất đắc dĩ phải đánh thức cô vậy.

Tô Nhược Hân nhìn về phía phòng vệ sinh, người đàn ông đã đi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Anh xem nơi này như nhà của anh vậy.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, nhớ tới câu “đừng sợ” mà anh nói, cô hơi thả lỏng, sau đó đi tới cửa.

Mở cửa.

“Mẹ nuôi, sao vậy ạ?” Giọng nói có thể xem là rất bình tĩnh, như bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của Hạ Thiên Tường vậy.

Nhưng thật ra trong lòng Tô Nhược Hân lại đang rất ngượng ngùng.

Bây giờ thật sự có cảm giác đang lén lút ở nhà người ta.

“Nhược Hân, con chưa ngủ thì tốt, nếu làm con thức giấc thì có lỗi quá.” Tăng Hiểu Khê vỗ ngực, cũng không nhìn vào phòng của Tô Nhược Hân.

Điều này khiến cô yên tâm hơn một chút.

Đây là không phát hiện Hạ Thiên Tường lẻn vào nhà họ Cận?

“Vẫn chưa ạ, con đang lướt điện thoại.” Tô Nhược Hân cười nói, dù lại nghĩ tới Hạ Thiên Tường trong phòng vệ sinh, nhưng cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Là thế này, mẹ muốn nhờ con giúp một chuyện.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Tăng Hiểu Khê còn hơi đảo qua đảo lại, như đang rất ngại ngùng.

“Mẹ nuôi có chuyện gì cứ nói, chỉ cần con có thể làm, không cần nói là giúp đỡ, con sẽ đi ngay.” Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Tăng Hiểu Khê, Tô Nhược Hân nhẹ giọng thúc giục bà ta mau nói ra.

“Ông ngoại của Liễm Nhi hơi không được khoẻ, bây giờ con thể đi cùng mẹ đến đó xem sao không?” Lúc này Tăng Hiểu Khê mới nói.

“Đó cũng là ông ngoại của con mà, con đi với mẹ nuôi, đợi con thay quần áo xong sẽ xuống tầng, cho con mười phút.” Nói xong, Tô Nhược Hân bèn xoay người đi vào phòng, cũng đóng cửa phòng lại.

Đành chịu thôi, bên trong có một con chuột lớn, cô phải tiễn người đàn ông Hạ Thiên Tường này đi trước đã.

Tình cảnh khi nãy thật sự quá nguy hiểm.

May mà Tăng Hiểu Khê không đi vào, nếu không bà ta phát hiện Hạ Thiên Tường ở trong phòng cô, cô sẽ mất hết mặt mũi.

Cô bước nhanh đến trước phòng vệ sinh, mở cửa ra: “Hạ…”

Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lùi lại: “Anh… Anh đang… đang…” Không ngờ người đàn ông này lại đang đi vệ sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.