Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 648



Chương 648

“Mời Cận Liễm ăn một bữa cơm đi, gọi mấy người bạn của anh nữa, lần trước bọn họ chuốc say anh ấy cũng là không lễ phép, đều phải nói xin lỗi.”

“Đi viện quán Hương Phi à?” Tô Nhược Hân nhắc đến chuyện anh bảo ba người bạn chuốc say Cận Liễm, Hạ Thiên Tường lại nhớ đến cảnh chèo thuyền trên hồ sen rộng mười dặm hôm đó.

“Lần này để Cận Liễm quyết định đi, đợi em hỏi anh ấy đã rồi tính.”

“Anh không được quyết định sao?” Ánh mắt Hạ Thiên Tường trở nên u ám.

“Không được, anh là bên nói xin lỗi.”

“Được.” Hạ Thiên Tường thầm mặc niệm Cận Liễm là anh vợ của mình ba lần mới đồng ý.

Anh thích cảm giác đầu ngón tay lành lạnh của cô bôi rượu thuốc cho anh.

Chỉ muốn cả đời đều như thế.

Thì ra bị thương cũng rất tốt.

Tô Nhược Hân bôi thuốc trước ngực của Hạ Thiên Tường xong, đang muốn dời lên trên thì chợt dừng lại: “Hạ Thiên Tường, ngọc của anh đâu?”

Tô Nhược Hân hỏi thế, Hạ Thiên Tường mới vô thức nhìn xuống ngực, quả nhiên viên ngọc chữ “Vạn’ kia không có ở đó.

Anh ôm lấy Tô Nhược Hân đứng dậy, đầu tiên là đặt Tô Nhược Hân đứng vững trên đất, sau đó nói: “Để anh đi tìm xem sao.”

Nói xong, anh bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi, thậm chí còn không nghĩ đến việc thay một cái áo khác.

Hơn nữa, đầu ngón tay của anh còn đang run rẩy.

Cô lập tức nắm lấy tay Hạ Thiên Tường, nhỏ giọng nói: “Viên ngọc kia quan trọng lắm sao?”

Cô nhớ Lục Diễm Chi từng nói, viên ngọc đó là mạng sống của Hạ Thiên Tường, không thể rời khỏi người anh, không thể đưa cho bất cứ ai.

“Không biết.” Hạ Thiên Tường hít sâu, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cảm thấy viên ngọc kia tượng trưng cho duyên phận giữa anh và em, không muốn làm mất nó.”

“Anh có thể bảo Phương Tấn đi tìm.”

“Ừm, anh gọi điện thoại ngay đây.”

Sau đó, Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho Phương Tấn, một lúc sau, anh cúp máy.

“Có Phương Tấn đi tìm rồi, để em tiếp tục bôi rượu thuốc cho anh.” Tô Nhược Hân cố ý nói.

Quả nhiên cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường lập tức tỏ vẻ không quan trọng: “Anh thật sự không sao cả, mấy chỗ sưng với máu bầm thế này chưa đến hai ngày là sẽ mất, anh phải đi làm, tiện thể đưa em đến phòng khám.”

“Không cần, em còn chưa ăn bữa sáng, em muốn anh cùng ăn bữa sáng với em.” Tô Nhược Hân nũng nịu, đồng thời còn đánh nhẹ Hạ Thiên Tường một cái.

Dù chỉ đánh nhẹ một cái, nhưng vẫn khiến anh bị dao động.

Hạ Thiên Tường suýt đã đồng ý Tô Nhược Hân, nhưng sau đó anh lại nói: “Hình như sáng nay Phương Tấn có hẹn khách hàng cho anh.”

“Hạ Thiên Tường, hôm nay là cuối tuần.”

“Được rồi, đi ăn bữa sáng.” Hạ Thiên Tường vừa nói vừa cài lại cúc áo cuối cùng, nắm lấy tay Tô Nhược Hân muốn đi xuống phòng ăn dưới tầng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.