Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 667



Chương 667

Tô Nhược Hân xấu hổ nhìn bao lì xì mà Tăng Bá đưa cho: “Điểm không cao lắm ạ.”

“597 điểm cũng cao rồi mà.” Bị thiếu điểm của một môn nên tính ra điểm của Tô Nhược Hân cực kì cao.

Đúng lúc mọi người đi vào nhà thì bị một cô gái nghe thấy: “Úi giời, 597 điểm mà cao sao? Bác cả ơi, năm đó cháu thi Đại học được 638 điểm lận đấy, thế mà chẳng thấy bác khen cháu câu nào cả. Hứ.”

Tăng Bá đen mặt, lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh: “Hi Văn , cháu lấy điểm năm đó trừ số điểm của môn thấp nhất đi thì còn bao nhiêu?”

Tăng Hi Văn nghĩ rồi nói: “Chắc là 525 điểm, sao hả bác?”

“Hi Văn, điểm của cháu Tô là điểm của ba môn thôi, có một môn 0 điểm.”

Tăng Hi Văn sửng sốt, sau đó khinh thường nói: “Cô ta bị điểm 0 chứng tỏ môn đó cô ta học kém quá chứ sao, với lại có khi đó là do chép tài liệu ở phòng thi nên mới bị điểm 0 ấy chứ.”

Tăng Hiểu Khê ở bên cạnh dừng bước lại, bà ta quay đầu nhìn cô cháu gái này: “Hi Văn, Tô Nhược Hân không thi môn Ngữ văn.”

“Cô ta thi ba môn mà tổng điểm được 597 thật sao?” Thông qua lời mà Tăng Hiểu Khê nói, Tăng Hi Văn mới nhận ra là khả năng mình đã xem thường Tô Nhược Hân rồi.

Nếu thi thiếu một môn mà còn được 597 điểm thì người này chính là học sinh xuất sắc trong tốp xuất sắc rồi. Nếu mà thi thêm môn nữa thì có khi đã thành thủ khoa kì thi Đại học cả tỉnh rồi ấy chứ, lúc đó cô muốn chọn học trường nào cũng được.

“Gặp may thôi.” Tô Nhược Hân không muốn người nhà họ Tăng không vui vì mình bèn nói, sau đó kéo Tăng Hiểu Khê đi đến chỗ ông cụ.

Lúc này ông cụ đang ngồi trên sofa, trông sắc mặt khá tốt.

Thấy cô đi tới, ông cụ chống gậy định đứng lên đón cô.

Tô Nhược Hân thả tay Tăng Hiểu Khê ra rồi chạy qua đó và ngăn ông cụ lại: “Ông ngoại ngồi là được rồi, Tô Nhược Hân tự qua được mà.”

Cô đến rồi. Ông Tăng đánh giá Tô Nhược Hân một lượt, sau đó gật đầu liên tục: “Con bé này xinh ghê, mấy tuổi rồi cháu?”

“Cháu nó vừa tốt nghiệp cấp ba xong, ba đoán thử đi.” Tăng Hiểu Khê cười nói.

Ông Tăng nhìn cháu nội và cháu ngoại của mình ở xung quanh một lượt, sau đó nhíu mày: “Liễm Nhi đâu rồi, sao không thấy nó đâu? Ba nhìn tới nhìn lui, thấy tuổi của Liễm Nhi là hợp với con bé Tô Nhược Hân này nhất.”

“…” Tô Nhược Hân cạn lời. Lúc này cô mới cảm thấy ông cụ đúng là ba của Tăng Hiểu Khê, suy nghĩ của hai cha con y hệt nhau, ai cũng muốn ghép cặp cô với Cận Liễm hết.

“Ba, tối nay Cận Liễm có việc nên không đến.” Tăng Hiểu Khê vừa nghĩ đến băng gạc đầy đầu Cận Liễm thì nhức đầu, nếu không vì dáng vẻ đó đáng sợ quá thì tối nay Cận Liễm cũng sẽ đến.

“Thôi được, dù sao sau này con bé Tô Nhược Hân cũng ở chỗ con, con bảo Cận Liễm bắt lấy cơ hội đi đấy, đừng để lỡ mất con bé tốt thế này.” Ông cụ Tăng và Hiểu Khê giống nhau, càng nhìn Tô Nhược Hân thì càng thích cô.

“Ba, Tô Nhược Hân đến rồi, mình ăn cơm nhé?” Ở bên kia, Tăng Bá thấy ba mình vui vẻ nên ông ta cũng thấy vui vẻ.

Điều tuyệt vời nhất đối với con cái chính là ba mẹ khỏe mạnh vui vẻ.

“Đợi chút, ba vui cái là quên mất việc giới thiệu ông già này rồi.” Ông cụ nói rồi quay người chỉ một ông cụ khác bên cạnh: “Tô Nhược Hân, đây là chủ tịch Phong.”

Tô Nhược Hân đã thấy một ông cụ khác bên cạnh ông cụ từ lâu rồi, nếu không vì ông cụ cứ nói mãi thì cô đã lễ phép chào hỏi rồi: “Chào ông Phong ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.