Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 672



Chương 672

Nếu lúc đầu ông ta vẫn nghi ngờ chuyện Tô Nhược Hân biết ông ta bị mất trí nhớ ngắn hạn là do ông cụ Tăng nói cho.

Nhưng giờ việc hàng ngày lúc nào ông ta dễ bị hay ít bị mà Tô Nhược Hân cũng biết, chuyện này chắc chắn không phải do ông cụ Tăng nói cho cô.

Bởi vì má Trần rất ít khi đến nhà họ Tăng.

Bà ấy là người giúp việc, không có việc gì sẽ không đến nhà họ Tăng.

“Cháu Tô, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối ông đều uống 150 ml rượu, thế tại sao buổi sáng và trưa ít bị bệnh, nhưng buổi tối lại dễ bị bệnh vậy?” Lúc này ông ta cũng rất tò mò.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Đó là do lượng rượu mà ông uống trong cả ba bữa ăn từ sáng đến tối, đến bữa tối thì nồng độ cồn trong máu cao nhất.”

“Nói cách khác, trải qua một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, nồng độ cồn trong máu sẽ ít hơn lúc ăn tối sao?” Tăng Hiểu Khê cũng dựa theo đó mà phân tích.

“Vâng.”

“Thế nên mỗi ngày lúc ăn tối ông mới dễ bị bệnh nhất, nguyên nhân là vì khi đó nồng độ cồn trong máu lớn nhất sao?” Tuy Phong Thắng đã già và cũng mắc bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, nhưng dù sao ông vẫn là Chủ tịch Phong, ông vẫn có khả năng phân tích vấn đề một cách rõ ràng rành mạch.

“Vâng.”

“Thế nên ông bị bệnh này thì không được uống rượu nữa sao?”

“Vâng.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.

“Được, ông tin cháu đấy, sau này sẽ cai rượu. Bắt đầu từ việc uống rượu hai bữa sáng trưa, cai bữa tối, sau đó giảm dần dần cho đến khi cai luôn rượu bữa sáng.” Phong Thắng chân thành thề.

“Này ông bạn già, nếu ông khỏi bệnh rồi thì một là phải cảm ơn con bé Tô này, hai là phải cảm ơn Hi Văn cháu gái tôi. Nếu con bé không quay video ông bị mất trí nhớ thì chắc ông không hạ quyết tâm được đâu.” Ông cụ Tăng nói rồi đắc ý nhìn cháu gái mình, quay video đúng lúc đấy.

Tăng Hi Văn ho khan xấu hổ nói: “Ông nội à, thật ra ban nãy chỉ là trùng hợp thôi, cháu phải xin lỗi cô Tô.”

Câu nói xin lỗi của cô ta khiến mọi người thấy ngạc nhiên.

“Hi Văn, cháu làm chuyện gì có lỗi với Nhược Hân sao?” Người hỏi đầu tiên là Tăng Hiểu Khê. Tuy Tăng Hi Văn là con gái của anh trai ruột bà ta, cũng tức là cháu gái của bà ta, đúng là có quan hệ huyết thống hơn Tô Nhược Hân. Có điều giờ Tô Nhược Hân là con gái nuôi của bà ta, là đứa con gái không thua kém gì đứa con gái ruột là Cận Dĩnh, thế nên bà ta không vui khi nghe thấy thế.

Tăng Hi Văn nhận thấy ánh mắt của Tăng Hiểu Khê thì càng thêm áy náy: “Lần trước ông nội bệnh nặng cháu ở nước ngoài không kịp trở về, cho nên cũng không tận mắt trông thấy y thuật của cô Tô, trong lòng nửa tin nửa ngờ, vì thế, vừa rồi khi cô ấy nhắc đến bệnh tình của ông Phong, cháu bèn cố ý… cố ý…”

“Cố ý cái gì?” Tăng Hiểu Khê hỏi đến cùng, sắc mặt sầm lại, bất kỳ người nào nghi ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, cho dù là cháu gái của bà ta thì bà ta cũng không vui.

“Cháu bèn cố ý quay lại cảnh tượng Tô Nhược Hân chữa bệnh không thành, muốn vạch trần lần trước cô ấy dựa vào may mắn mới chữa khỏi bệnh cho ông nội, không ngờ quay lại được cảnh tượng ông Phong phát bệnh, bây giờ cháu đã hoàn toàn tin tưởng cô Tô rồi, cháu xin lỗi vì trước đó đã nghi ngờ cô Tô, rất xin lỗi.” Tăng Hi Văn nghiêm túc nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều rất chân thành.

Tô Nhược Hân nghe xong, cũng để ý nữa, một người biết sai biết sửa là tốt lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.