Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 673



Chương 673

Cô cầm ly rượu của mình lên, nâng về phía Tăng Hi Văn : “Nào, chúng ta muốn một ly, từ giờ trở đi cởi bỏ hiềm khích lúc trước.” Cô không ghi thù Tăng Hi Văn .

Cũng không phải thù sâu hận lớn gì.

Cô ta nghi ngờ cô cũng là chuyện bình thường.

Dù sao cô còn nhỏ như vậy.

Tăng Hi Văn cũng nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn ly rượu, nói: “Cảm ơn cô Tô.”

“Không đúng, là tôi phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô quay lại video ông Phong mất trí nhớ, đến giờ ông Phong cũng không tin tôi đâu.” Tô Nhược Hân nói rồi cười ha ha, sau đó cũng uống cạn ly rượu của mình.

Cô muốn uống rượu rồi.

Rất muốn rất muốn.

Có phải uống rượu thì sẽ không nhớ Hạ Thiên Tường nhiều như vậy nữa.

Rõ ràng buổi trưa còn nhìn thấy anh, nhưng bây giờ cô đã vô cùng nhớ anh rồi.

Nhưng, anh không gặp cô.

Bởi vì miếng ngọc kia, anh giống như biến thành người khác.

Nghĩ đến những chuyện này, cô lại muốn uống rượu.

Hai người uống cạn ly rượu của mình, ông cụ Tăng lại ra hiệu mọi người cùng nhau cạn ly.

Lúc này Phong Thắng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, thòm thèm nhìn chằm chằm rượu của ông cụ Tăng: “Ôi, đời này tôi coi như không thể thoải mái uống rượu nữa rồi, nhưng mà không uống rượu có thể chữa bệnh, tôi chấp nhận.”

Tô Nhược Hân đặt ly rượu xuống, nghiêm mặt nói: “Ông Phong, bệnh tình của ông không uống rượu cũng không thể trừ tận gốc, chỉ có thể làm chậm tần suất phát bệnh.”

Phong Thắng lập tức căng thẳng: “Vậy chính là vẫn phải uống thuốc? Nhóc Tô à, cháu mau kê đơn cho ông đi, hoặc là châm cứu cũng được, ông nghe nói thuật châm cứu của cháu rất lợi hại.”

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ: “Bệnh của ông, chỉ châm cứu thôi không đủ, chỉ uống thuốc thôi cũng không đủ.”

Tô Nhược Hân vừa nói như vậy, Phong Thắng càng căng thẳng hơn: “Vậy là không chữa khỏi được sao?” Mặc dù ông ta chỉ mất trí nhớ ngắt quãng, nhưng khó tránh khỏi càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ là mất trí nhớ thường xuyên.

Ông ta vừa mới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc mình mất trí nhớ, rõ ràng là người quen, vậy mà thoáng cái đã không nhận ra, vừa nghĩ đã thấy kỳ dị.

Ông ta không muốn làm người như vậy đâu.

Tốt nhất vẫn là chữa cho khỏi hẳn.

“Ông Phong, ông yên tâm, bệnh này của ông có thể chữa khỏi.”

“Vậy… vậy phải chữa thế nào?” Phong Thắng sốt ruột rồi

“Ông Phong à, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói cũng không muộn.” Tô Nhược Hân cười nói, nụ cười của cô tự nhiên mang theo một loại sức mạnh có thể vỗ về lòng người, giống như đang nói với Phong Thắng rằng, chữa khỏi bệnh này là một việc đơn giản, nhưng vẫn phải ăn cơm đi đã.

Lúc này Phong Thắng mới không hỏi tiếp nữa, bắt đầu ăn cơm với mọi người.

Nhưng mà, bữa cơm này ăn cực kỳ không yên lòng.

Luôn cảm thấy hình như mình lại đột nhiên mất trí nhớ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.