Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 675



Chương 675

Đây là điều đương nhiên.

Tô Nhược Hân nghĩ như vậy, Phong Thắng phản ứng cũng không chậm.

“Ông bạn già này, ông nói muốn cho cháu ngoại cổ phần là cho luôn à, vậy cháu trai cháu gái nội của ông thì sao? Tôi cũng biết cổ phần trong tay ông đã phân chia xong xuôi từ lâu rồi, nếu không, cả gia đình sớm đã náo loạn không yên.”

Phong Thắng vừa nói như vậy, cảnh tượng bỗng trở nên lúng túng.

Tăng Bá bước lên trước nói: “Bác Phong, dù ba đưa ra quyết định thế nào, con cháu chúng cháu đều sẽ tôn trọng, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, nhà họ Tăng chúng cháu sẽ không xảy ra tranh chấp nội bộ.”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Tăng Bá, mặc dù trông người anh trai này của Tăng Hiểu Khê hơi cứng ngắc, nhưng trái lại cũng là một người có tam quan đúng đắn.

Trông thấy Phong Thắng còn muốn đáp trả, cô đứng dậy cười nói: “Ông ngoại, cháu đã gọi ông là ông ngoại, vậy cháu chính là cháu gái ngoại ruột thịt của ông.”

Lời này của Tô Nhược Hân chính là muốn chặt đứt suy nghĩ làm mối cho cô và Cận Liễm của ông cụ Tăng.

Bởi vì, cô lại nhớ Hạ Thiên Tường rồi.

Bây giờ trong lòng của cô chỉ có Hạ Thiên Tường, không có người đàn ông nào khác.

Nếu đã không có, vậy cũng không cần ngập ngừng không dứt, đây không phải phong cách làm người của cô.

“Ha ha ha, ông bạn già à, cháu ngoại của ông không có cơ hội rồi, vẫn là cháu nội tôi có cơ hội.” Phong Thắng vỗ bả vai ông cụ, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Kết quả, khi Phong Thắng đang đắc ý, Tô Nhược Hân giội thẳng một chậu nước lạnh lên người ông ta: “Ông Phong à, cháu còn nhỏ, tạm thời không muốn lo nghĩ chuyện cưới xin cả đời, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi lại nói.”

“Khụ…” Phong Thắng nghẹn lời, hơi không cam lòng: “Học đại học cũng có thể yêu đương, bây giờ có sinh viên đại học nào không yêu đương, ông không đồng ý.”

“Vẫn mong ông Phong tôn trọng quyết định của cháu, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi lại suy xét.” Sắc mặt Tô Nhược Hân hơi nghiêm túc, bằng không, cô cảm thấy nếu cô còn không kịp thời ngăn cản Phong Thắng , ông ta thật sự muốn cưỡng ép nhét cháu trai mình cho cô.

Chữa bệnh thì được, nhưng tìm bạn trai, tự cô có tính toán.

Cô vừa nói như vậy, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc, khiến cho người ta không cách nào phản bác.

Nhất thời, Phong Thắng cũng không tiện tranh giành cháu dâu này với ông cụ Tăng, thở dài một hơi: “Được rồi, chờ cháu tốt nghiệp đại học, ông nhất định giới thiệu cháu cho cháu nội ông.”

“Được ạ.” Tô Nhược Hân lên tiếng, nhưng lại chán nản.

Bây giờ trong lòng cô chỉ có Hạ Thiên Tường.

Ông cụ Tăng phát hiện muốn khiến Tô Nhược Hân và Cận Liễm trở thành người yêu đã là chuyện không thể nào, lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Nhóc Tô, cháu mau nói xem, làm sao chữa khỏi bệnh cho lão già này? Hôm nay có thể chữa không?”

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Hôm nay không được, bệnh của ông ấy, ngày khác cháu lại đến chữa trị.”

Phong Thắng nghe thấy Tô Nhược Hân nói không chữa bệnh luôn tại chỗ, lập tức luống cuống: “Nhóc Tô, bệnh này của ông có phải bệnh nan y không thể chữa trị hay không?”

Bệnh này của ông ta hoàn toàn có thể coi là chứng bệnh khó chữa, trước kia bản thân ông ta cũng từng nghe nói đến loại bệnh này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.