Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 679



Chương 679

Lý do khá miễn cưỡng, nhưng vẫn tốt hơn là không có lý do gì.

Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật mất mặt.

Đợi sau này Hạ Thiên Tường đến tìm cô, cô nhất định phải khiến anh khóc một lần, ừm, không khiến anh phải khóc, cô thề không mang họ Tô.

Chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ khóc lóc của Hạ Thiên Tường, cô lập tức cảm thấy vui vẻ.

“Cô Tô, cô đúng là đáng yêu, chỉ là tiểu thuyết thôi, cũng không phải câu chuyện có thật, cô lại có thể khóc vì nó.” Chị Trương buồn cười nhìn Tô Nhược Hân.

“Tôi cũng không muốn, nhưng tôi không nhịn được.” Đây là lời thật lòng của cô, hoàn toàn không phải dùng để đối phó với chị Trương.

Có điều cái cô chỉ không phải tiểu thuyết, mà là Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường không để ý đến cô thì thôi, cùng lắm cô cũng không để ý đến anh là được, khóc lóc quá mất mặt.

“Cô Tô, sau này cô vẫn ở nhà họ Cận chứ?” Nói xong những gì muốn hỏi, chị Trương lại tán gẫu với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Sẽ không.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.

Cô ở nhà họ Cận thật ra là ý của Hạ Thiên Tường.

Cũng không biết anh đã thoả thuận thế nào với Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, sau đó, cô đã trở thành con gái nuôi của Tăng Hiểu Khê.

Cô và Hạ Thiên Tường cũng theo đó trở thành hàng xóm.

Nhớ lại, từ khi cô vào ở nhà họ Cận, chỉ cần ngủ lại đây, mỗi đêm Hạ Thiên Tường đều sẽ lặng lẽ lẻn vào phòng cô.

Đương nhiên không bao gồm tối qua.

Tối qua, Hạ Thiên Tường không chỉ không đi gặp cô, hơn nữa còn không chúc ngủ ngon.

Chỉ vì viên ngọc nhỏ bé kia, mà anh như biến thành một người khác.

Không có ngọc, thật ra cô còn khó chịu hơn anh.

Nhưng cô không sợ.

Từ khi anh bị mất viên ngọc, cô đã quyết định tiêu hoá tất cả kiến thức y học đang hiện hữu trong đầu thành kiến thức của mình, như vậy mới có thể nhớ lâu, mới có thể hiểu rõ.

“Bây giờ cô Tô cũng được xem là con gái nhà họ Cận, sao lại không thể ở thường xuyên? Rất mong cô Tô có thể ở lại nhà họ Cận, thường xuyên đến thăm cậu chủ, tiện thể cũng có thể đến thăm tôi.” Chị Trương cười nói.

Tô Nhược Hân chợt nhớ đến Chúc Hứa, khoảng thời gian này cô đắm chìm trong cảm giác mới mẻ ngọt ngào với Hạ Thiên Tường, đã sắp quên mất Chúc Hứa rồi.

Ở nhà họ Cận, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có đối xử tốt với cô đến mấy, cô vẫn muốn dựa vào bản lĩnh của mình tự lực cánh sinh, nuôi bản thân và Chúc Hứa.

Còn có cả nhà dì nữa, cô sẽ để người mà cô quan tâm nhất có một cuộc sống tốt.

“Có con trai của một người bạn cần tôi chăm sóc, cho nên tôi nghĩ hôm nay sẽ rời khỏi đây.” Hạ Thiên Tường không về nhà, cô ở lại khu biệt thự này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.