Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 682



Chương 682

Không thể không nói, phòng khám của Mạc Tử Đơn thật sự rất hút khách.

Việc này chứng tỏ sự quản lý và phục vụ của phòng khám đều rất đạt tiêu chuẩn, cộng với danh tiếng của Mạc Tử Đơn, từ buổi sáng đến giờ nghỉ trưa, chưa có giờ nào là không có bệnh nhân.

Tan làm.

Bác sĩ y tá đều rời đi, chỉ còn lại người trực ban, Tô Nhược Hân dọn dẹp xong quầy y tá, đang định ra ngoài tìm một quán ăn nhỏ để ăn bữa trưa, thì y tá Tiểu Điền đã gọi cô lại: “Tô Nhược Hân, hôm nay là ngày đầu tiên em đến đây, đi ăn với bọn chị đi.”

“Được.” Tô Nhược Hân cười đồng ý, cô cởi áo blouse trắng xuống, sau đó đi ra ngoài với hai y tá.

Hạ Thiên Tường có xuất hiện trong cuộc đời của cô hay không thì cô vẫn phải sống tiếp.

Kết quả vừa mở cửa định ra ngoài, đối diện có một chiếc xe nhỏ dừng lại, sau đó tài xế nhảy xuống xe, mở cửa xe ra rồi nói: “Ba, ba sao rồi? Đã đến phòng khám, để bác sĩ Mạc khám cho ba, sẽ có thể khoẻ lại nhanh thôi.”

Tiểu Điền nghe thấy thế thì đi đến gần, ân cần hỏi: “Ông cụ khó chịu ở đâu ạ?”

“Bệnh cũ, đau dạ dày, bác sĩ Mạc có ở đây không?” Người đàn ông xoay người hỏi.

“Hôm nay bác sĩ Mạc không bắt mạch ở đây, anh cũng biết đấy, ông ấy rất bận rộn, mỗi tuần chỉ có sáng thứ năm là đến đây khám bệnh thôi.” Mười mấy phòng khám đều thuộc chuỗi phòng khám của ông ta, nơi nào ông ta cũng đều phải đến một chút.

“Bác sĩ Mạc không có ở đây?” Ông cụ đang chậm chạp đứng dậy hơi không vui nhìn về phía y tá Tiểu Điều.

“Vâng ạ, hôm nay là thứ tư, sáng mai ông ấy mới đến đây khám bệnh.”

“Con trai, vậy sáng mai chúng ta hẳn đến.” Ông cụ nhìn về phía con trai mình, không định xuống xe.

“Ba, ba đau dạ dày đến mức mặt mũi tái mét, không ăn được gì rồi, nếu còn không khám bệnh lỡ xảy ra chuyện gì, con phải ăn nói thế nào với mẹ đây? Bác sĩ Mạc không có ở đây thì bảo bác sĩ khác khám trước cho ba, truyền nước biển rồi xử lý tạm, cũng đỡ hơn phần nào, sau đó sáng mai lại đến nhờ bác sĩ Mạc khám bệnh, sáng mai con trai sẽ hẹn trước cho ba, thế có được không?”

Con trai rất hiếu thảo, làm như thế là cách hợp lý nhất rồi: “Anh này nói đúng, bác à, bác vẫn nên vào truyền nước trước thì tốt hơn.”

“Ặc, một con nhóc như cô thì biết cái gì, về nhà, ngoài bác sĩ Mạc, tôi không cho ai khám bệnh nữa cả.”

“Ba, ba xem ba kìa, chúng ta đến cũng đã đến rồi, truyền nước xong hẳn đi, có được không?” Con trai tiếp tục khuyên.

“Không được.” Ông cụ vẫn cố chấp muốn đi.

“Vậy để con mua thuốc, mua thuốc xong chúng ta lại về.”

Tiểu Điền thấy không thể khuyên được, nghĩ đến chuyện trong phòng khám có bác sĩ và y tá trực ban, bèn kéo Tô Nhược Hân đến: “Chúng ta đi thôi, có bác sĩ Giang ở đây rồi.”

“Đợi em một lát.” Nhưng Tô Nhược Hân lại cười nói: “Đợi em hai phút, em sẽ ra ngay.”

Nói xong, cô xoay người đi về phòng khám, đuổi theo người đàn ông kia, anh ta đã nhờ bác sĩ kê thuốc, sau đó cầm toa thuốc đến phòng mua thuốc là có thể rời đi, Tô Nhược Hân chạy đến: “Bác sĩ Giang, kê cho tôi mấy vị thuốc Đông y.”

“Tô Nhược Hân, cô không thoải mái sao?” Bác sĩ Giang kê đơn cho người đàn ông xong bèn trả thẻ lại cho anh ta.

“Không phải tôi, là ba của anh này, dạ dày của ông ấy không thoải mái, tôi muốn kê thuốc cho ông ấy.”

“Cái gì? Cô bảo tôi kê thuốc không phải cho cô, mà là cho người bệnh của phòng khám chúng ta?” Nghe vậy, bác sĩ Giang lập tức sa sầm mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.