Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 683



Chương 683

“Đúng, không… không được sao?” Nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ Giang, Tô Nhược Hân hơi mơ hồ.

“Không được, tôi là bác sĩ trực ban, mỗi đơn thuốc mà tôi kê tôi đều phải có trách nhiệm, giúp ích cho bệnh tình của bệnh nhân, nếu bệnh nhân từng nhờ bác sĩ khác kê đơn, có sẵn toa thuốc đến chỗ chúng ta mua thuốc thì được, nhưng cô không thể kê đơn, vì cô không có bằng cấp, nếu sau khi dùng thuốc bệnh nhân xảy ra vấn đề gì, cuối cùng người chịu trách nhiệm vẫn là tôi, tôi làm thế là vi phạm quy định.”

Tô Nhược Hân thè lưỡi, bác sĩ Giang nói đúng, cô thật sự không có bằng cấp bác sĩ, như thế bảo bác sĩ Giang kê thuốc cho cô, đương nhiên bác sĩ Giang sẽ lo lắng, vì nếu toa thuốc của cô xảy ra vấn đề, bác sĩ Giang sẽ bị liên lụy.

“Cô gái à, không cần đâu, tôi mua xong đống thuốc này, chỉ cần ba tôi có thể chịu đựng qua buổi chiều và tối nay là được, ngày mai sẽ có thể nhờ bác sĩ Mạc chữa trị cho ông ấy.” Người đàn ông nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Nhược Hân và bác sĩ Giang thì không khỏi xoay người nói.

Dù Tô Nhược Hân trông chỉ là một cô nhóc, nhưng cô tốt bụng muốn kê thuốc chữa bệnh cho ba của anh ta, cũng không phải muốn hại anh ta, cho nên anh ta vẫn rất biết ơn.

Cho dù có chữa được hay không thì đó cũng là quan tâm ba của anh ta.

“Bác sĩ Giang, thế này đi, anh cứ viết đó là toa thuốc cho tôi, là tôi muốn sử dụng.” Nghe thấy lời của người đàn ông kia, Tô Nhược Hân càng muốn giúp anh ta.

Người hiếu thảo như thế, cô thấy mà mặc kệ thì bản thân cô cũng khó chịu.

“Đây là cô nói đấy, là cô muốn sử dụng, cũng xem như đó là toa thuốc của cô, xảy ra chuyện gì không liên quan đến tôi.” Dù bác sĩ Giang vẫn hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến việc Tô Nhược Hân là đồng nghiệp cùng phòng khám, giọng điệu của anh ta vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.

“Ừm ừm, tôi đảm bảo với anh, xảy ra chuyện chắc chắn không liên quan đến anh.” Tô Nhược Hân cười đáp, bác sĩ Giang không phải làm khó cô, mà là làm việc cẩn thận, bác sĩ Giang không sai, cô không trách anh ta.

“Vậy được, cô nói đi.”

Vì thế, Tô Nhược Hân nhanh chóng dùng tên mình bốc một liều thuốc.

Đúng thế, chỉ bốc một liều, cũng chỉ có mấy loại thuốc, người đàn ông kia nhìn cô nhờ bác sĩ Giang kê đơn, sau đó cùng nhau đến phòng thuốc.

Nhận lấy đơn thuốc của cô, anh ta ngại ngùng hỏi: “Cái này có tác dụng không?”

“Anh mua những thuốc dạ dày này, có thể không uống thì không uống, nếu nhất định phải uống thì nên ăn trước rồi mới uống, tuyệt đối không thể uống trước khi ăn.” Tô Nhược Hân nhìn túi thuốc của người đàn ông, nghiêm túc nhắc nhở.

“Không uống thuốc dạ dày, ba tôi cứ bị đau mãi, không được đâu, ông ấy không chịu được.”

“Được, vậy thì cứ uống, nhưng anh nhất định phải chú ý, đừng đưa hết thuốc cho ông ấy, lấy hết thuốc trong phòng ông ấy đi, đừng cho ông ấy nhìn thấy, lúc ông ấy uống thuốc, anh đếm kỹ rồi đưa cho ông ấy uống, tuyệt đối đừng để ông ấy tự mình uống.”

“Được, tôi nhớ rồi.”

Tô Nhược Hân gật đầu, đưa thuốc Đông y của mình kê cho người đàn ông: “Anh về nhà sắc mấy loại thuốc này trước, nếu bác cứ có cảm giác đau quặn bụng dưới, vô cùng khó chịu, thì anh đưa thuốc của tôi cho bác uống, nếu không có cảm giác đau quặn bụng dưới thì cứ đổ hết là được.”

“Thuốc này không có tác dụng phụ chứ?” Người đàn ông vẫn nửa tin nửa ngờ, cẩn thận hỏi.

Tô Nhược Hân bật cười: “Anh trai, tôi thấy anh hiếu thảo mới cố ý chạy về kê đơn, anh xem anh một bên thuốc Đông y một bên thuốc Tây y, tôi cho anh biết, tác dụng phụ của thuốc Tây rất lớn, có vài loại thuốc uống nhiều sẽ dễ xảy ra tính kháng thuốc, anh mở ra xem hướng dẫn sử dụng là biết, đều không thể dùng lau dài, nhưng thuốc Đông y thì khác, tác dụng phụ của thuốc Đông y vô cùng nhỏ, hơn nữa hiệu quả trị liệu cũng không tệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.