Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 687



Chương 687

“Cũng đúng, mấy ngày nay tôi đón thằng bé về, hôm nào chị Chiêm cũng đưa đồ ăn đến, Tô Nhược Hân, cảm ơn cô.”

“Anh nói gì? Mấy ngày nay chị Chiêm vẫn luôn nấu cơm cho Tiểu Hứa à?”

“Đúng thế, sáng nay vẫn đưa tới, chị Chiêm còn đưa Tiểu Hứa đến trường mẫu giáo nữa, nếu không vì buổi tối phải đến ở cái ổ chó này của tôi, thì chị Chiêm còn muốn đi đón Tiểu Hứa nữa.”

Nghe đến đây, tâm trạng Tô Nhược Hân rất phức tạp.

Dù Hạ Thiên Tường không gặp cô, nhưng vẫn bảo chị Chiêm tiếp tục giúp cô chăm sóc Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân cúp máy, bắt xe đi đón Chúc Hứa.

Nếu không bị muộn, cậu bé đợi lâu ở trường mẫu giáo chắc chắn sẽ khóc nhè.

Quả nhiên lúc đến nơi trời đã mờ tối, ngoài cửa chỉ còn lại một mình Chúc Hứa.

Cậu bé nhàm chán ngồi xổm dưới đất nhìn kiến đánh nhau, ngay cả cô đến cũng không phát hiện ra.

Tô Nhược Hân chợt thấy lòng đau nhói, cô bèn ngồi xuống nhìn cùng với Chúc Hứa.

Bây giờ cô và Hạ Thiên Tường như đang cãi nhau vậy.

Nhưng cô và anh đều không sai.

Chính là vì mất viên ngọc nên anh mới không để ý đến cô.

Anh không nói, nhưng cô rất chắc chắn anh là vì mất ngọc mới không quan tâm đến cô.

“Cô ơi, chỉ còn lại một mình em, có phải ảnh hưởng cô tan làm không ạ?” Chúc Hứa cho rằng người ngồi bên cạnh mình là cô giáo của trường, cho nên cũng không nhìn lên mà hỏi.

“Không đâu.” Tô Nhược Hân khẽ đau lòng, đứa nhỏ này nói chuyện luôn khiến cô thấy thương.

Sau đó, Chúc Hứa lập tức nhảy cẫng lên nhào vào lòng Tô Nhược Hân, ôm lấy mặt cô không ngừng hôn: “Dì.”

Trên đường từ nhà trẻ về căn hộ, Chúc Hứa vẫn không ngừng nhảy nhót, cực kỳ vui vẻ.

Tô Nhược Hân rảnh rỗi còn quay mấy đoạn video, sau đó cắt ghép thành một đoạn rồi đăng lên tường, kèm theo ba chữ: Người tình nhỏ.

Vif Chúc Hứa vừa đáng yêu vừa cute, cho nên vừa đăng bài được mấy phút đã có mấy chục like.

Nhưng không có Hạ Thiên Tường.

Anh không like bài viết của cô.

Tô Nhược Hân nhìn mãi, lúc cầm điện thoại đi vào phòng trọ, trong lòng vẫn còn đang khó chịu.

Hạ Thiên Tường là muốn từ đây về sau không qua lại với cô nữa à?

Vào phòng trọ, trong phòng bếp bay ra mùi thơm của thức ăn, Tô Nhược Hân càng đói hơn: “Chị Chiêm, sao chị biết tôi về thế?” Cô vốn định tự nấu, không ngờ chị Chiêm lại ở đây.

Chị Chiêm quay đầu cười nói: “Buổi chiều bà Cận đích thân dẫn người đến đưa rất nhiều nguyên liệu và đồ dùng, bà ấy nói cô cứ muốn về ở mấy ngày, không yên tâm nên cố ý dặn dò tôi buổi tối phải nấu cho cô đồ ăn ngon.”

Tô Nhược Hân nhớ buổi trưa lúc cô báo với Tăng Hiểu Khê là muốn về căn hộ ở mấy ngày để ở cùng Tiểu Hứa, Tăng Hiểu Khê suýt cãi nhau với cô, có nói thế nào cũng không đồng ý.

Nhưng bây giờ lại đưa đồ đến cho cô.

Mắt cô ươn ướt: “Đó là mẹ ruột của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.