Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 694



Chương 694

“Đúng vậy. Đúng lúc sáng sớm hôm qua ông ấy lén uống một loại thuốc kích thích dạ dày, còn lén uống rất nhiều, cho nên dạ dày mới đau nặng. Tối hôm qua, sau khi ông ấy ăn thuốc dạ dày, ít nhiều gì vẫn sẽ đau, mười giờ mới đau dữ dội đã thật sự không tệ rồi. Anh làm rất tốt.” Tô Nhược Hân mỉm cười, đi vào phòng khám bệnh của Mạc Tử Đơn. Đã tới giờ làm việc, cô không thể lại nói chuyện phiếm nữa.

Nhưng người đàn ông không cho rằng cô đang nói chuyện phiếm, nghĩ những lời cô nói đều là đang chẩn đoán căn bệnh, lại lắc mông đi vào theo: “Cô nói ba tôi lén uống thuốc gì?”

“Này, anh không thể chen ngang.” Một người nhìn thấy anh ta đi theo vào phòng khám bệnh thì lập tức không vui.

Người đàn ông xoay người, liếc nhìn người kia: “Tôi không tìm bác sĩ Mạc, tôi tìm bác sĩ Tô.”

“Lại cô ta à? Cô ta rõ ràng chỉ là nhân viên hướng dẫn bệnh nhân. Không ngờ anh không tìm bác sĩ Mạc mà tin tưởng vào nhân viên hướng dẫn bệnh nhân này?” Sau khi nói xong câu này, người đó còn khẽ lẩm bẩm một câu: “Có bệnh.”

Người đàn ông lập tức nổi giận: “Anh không tin cũng chẳng sao, làm phiền anh lịch sự, đừng bôi nhọ người khác. Tôi rất tin tưởng bác sĩ Tô. Tối hôm qua, nếu không phải tôi liều cho ba tôi uống thuốc mà cô ấy đưa cho tôi, sáng sớm hôm nay ba tôi đã tranh tới khám bác sĩ Mạc với anh rồi. Tôi bảo đảm ba tôi sẽ tới xếp hàng trước anh, nhà tôi rất gần chỗ này.”

“Gần thì ngon sao? Gào cái gì mà gào.” Người kia cũng tức giận. Người bị bệnh thường hơi nóng tính.

Tô Nhược Hân mở laptop ra, vừa định qua khuyên can thì nghe bên ngoài có người kêu lên: “Các người đừng làm ầm ĩ nữa, bác sĩ Mạc tới rồi, mau tránh đường, cho bác sĩ Mạc vào đi.”

Mạc Tử Đơn thật sự đi qua. Người kia nhìn thấy Mạc Tử Đơn, còn không nhịn được bĩu môi: “Xem thử đi, đây mới là bác sĩ thật. Nếu anh tin nhân viên hướng dẫn bệnh nhân, nói không chừng hôm nay ba anh lại nặng hơn đấy.”

“Nói ai hả?”

“Anh nói ai?”

Kết quả, người kia vừa mới nói xong, đã nhận được tiếng đồng thanh gầm khẽ của hai người.

Người kia nhất thời sửng sốt, không để ý tới tiếng kêu của người đàn ông trước đó, mà nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mạc Tử Đơn đang quát mình: “Bác sĩ Mạc, là người này tin tưởng lời cô bé nhân viên hướng dẫn bệnh nhân của các ông, còn cầm thuốc của cô bé đó chữa bệnh cho ba của anh ta. Nếu lúc này chữa trị có vấn đề, sẽ phá hỏng danh tiếng phòng khám bệnh này của ông đấy.” Anh ta càng nói, còn càng lộ vẻ đau lòng.

Mạc Tử Đơn quay đầu, liếc nhìn Tô Nhược Hân còn đứng ngây người trong phòng khám bệnh. Chuyện bảo Tô Nhược Hân làm nhân viên hướng dẫn bệnh nhân cho ông ta là do ông ta lặng lẽ bố trí. Cho nên, người này vừa nói nhân viên hướng dẫn bệnh nhân, ông ta đã biết là nói về Tô Nhược Hân, cho nên đương nhiên sẽ không đồng ý. Ông ta nhìn thấy dáng vẻ Tô Nhược Hân ngây người một cách đáng yêu ở đó, nhân tiện nói: “Ai dùng thuốc do bác sĩ Tô kê là may mắn của người đó.”

“Ông… ông nói gì?” Người kia ngây người ra, tưởng mình nghe nhầm.

Mạc Tử Đơn không để ý tới anh ta, vỗ một cái vào người đàn ông đuổi theo gọi Tô Nhược Hân là bác sĩ Tô: “Cậu tinh mắt đấy, không tệ.”

Thật ra ông ta hận không thể nói ông ta muốn bái Tô Nhược Hân làm sư phụ, nhưng Tô Nhược Hân không đồng ý.

Còn nữa, Tô Nhược Hân không cho phép ông ta nói cho bất kỳ ai biết mối quan hệ giữa cô và ông ta.

Nhưng chỉ vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, ông ta lại cảm thấy không nhịn được.

Cô nhóc này quá lợi hại.

Người đàn ông lập tức mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ Mạc khích lệ.” Dáng vẻ này dường như đang nói, xem đi, tôi gọi bác sĩ Tô không sai, bác sĩ Tô lại là người lợi hại nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.