Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 695



Chương 695

Sau đó, anh ta càng thêm tin tưởng Tô Nhược Hân.

Mạc Tử Đơn cũng thừa nhận bác sĩ Tô lợi hại, vậy cô tuyệt đối là lợi hại rồi.

“Bác sĩ Tô, cô còn chưa nói cho tôi biết, ba tôi lén uống thuốc gì vậy?”

“Tôi đoán là Azith, tôi cũng không biết nhà anh có thuốc gì.” Tô Nhược Hân mỉm cười nói, đồng thời chỉ dẫn người bệnh nhân đầu tiên tới cho Mạc Tử Đơn khám bệnh.

Người đàn ông kia vỗ đầu một cái: “Chẳng trách Azithromycin viên nén trong nhà tôi thường mất, hóa ra là do bị ba tôi uống lén rồi.”

“Ha ha, ông ấy ăn như đồ ăn vặt vậy. Sau này ông ấy uống thuốc gì, anh lấy và đếm đủ rồi cho ông ấy uống là được rồi, tuyệt đối đừng giao cả hộp cho ông ấy, cũng đừng để ông ấy phát hiện thuốc khác để ở đâu. Là thuốc đều có ba phần độc, uống nhiều không tốt, loại thuốc giống Azithromycin lại đặc biệt kích thích dạ dày.”

“Tôi nhớ kỹ, cảm ơn bác sĩ Tô, cũng cám ơn thuốc của cô. Sau này cô đều làm ở phòng khám bệnh này đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân gật đầu cười. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc bệnh nhân ở trong cơ sở y tế, loại cảm giác thần thánh này rất mãnh liệt, cho dù không phải là bệnh nhân tìm cô khám bệnh, cô vẫn rất vui vẻ.

“Sau này cả nhà chúng tôi bị bệnh, đều sẽ tới tìm cô khám bệnh.” Người đàn ông đã bội phục sát đất.

“Đúng là đồ điên, ngu ngốc.” Người lúc trước oán giận người đàn ông kia vẫn không chịu phục.

Mạc Tử Đơn đang khám bệnh “vù cái” đã đứng dậy, đi tới trước mặt người này: “Cậu có thể rời đi. Phòng khám bệnh của Mạc Tử Đơn tôi không chào đón cậu. Cậu thích đi đâu khám bệnh thì cứ tới đó, đừng tới chỗ tôi nữa.”

Người kia đại khái không ngờ Mạc Tử Đơn trông luôn ôn hòa sẽ bất ngờ nổi giận, lập tức hoảng sợ, vội vàng xin lỗi: “Bác sĩ Mạc, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không nói xấu bác sĩ Tô nữa. Làm phiền ông để tôi ở lại khám bệnh đi, tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi.” Mạc Tử Đơn nghe người này nói vậy, sắc mặt mới có phần dịu xuống, sau đó chỉ vào Tô Nhược Hân, lại bảo anh ta qua xin lỗi.

Lần này, người này xem như đã hoàn toàn cảm nhận được sự tôn trọng của Mạc Tử Đơn đối với Tô Nhược Hân, chỉ đành đứng dậy và đi tới: “Bác sĩ Tô, xin lỗi, mọi người đều nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, là mắt tôi mù, bác sĩ Mạc nhận định cô là bác sĩ Tô, vậy cô chính là bác sĩ Tô. Sau này, tôi cũng sẽ tìm cô khám bệnh.”

“Không sao, không sao. Bác sĩ Mạc, còn rất nhiều người đang chờ đấy, ông mau quay lại khám bệnh đi.” Tô Nhược Hân kéo Mạc Tử Đơn quay về. Vừa rồi, cô suýt bị sự nghiêm túc này của Mạc Tử Đơn dọa sợ rồi. Quá đông người, cô cảm thấy cô vẫn nên khiêm tốn thì hơn.

Tô Nhược Hân khuyên, vẻ mặt Mạc Tử Đơn này mới tốt hơn, tiếp tục trở lại trước bàn làm việc khám bệnh.

Tô Nhược Hân vội vàng kéo người đàn ông, tiễn anh ta ra ngoài, không muốn lại xảy ra chuyện rắc rối nữa: “Cám ơn anh đã tin tưởng tôi như vậy. Sau này có chuyện gì, anh có thể gọi điện thoại cho tôi.” Sau đó, Tô Nhược Hân đưa số điện thoại riêng của mình cho người đàn ông này.

Đây là người xa lạ đầu tiên tin tưởng cô, cho dù là nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tin dùng phương thuốc của cô, cô rất cảm kích.

Người đàn ông kia cầm số điện thoại của Tô Nhược Hân, vui vẻ rời đi.

Tô Nhược Hân trở lại phòng khám bệnh, mới phát hiện ánh mắt những người tới khám bệnh nhìn cô ít nhiều đã khác trước.

Có điều, vẫn không có bệnh nhân nào chủ động tìm cô nhờ khám bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.