Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 702



Chương 702

“Lương tháng này, đợi ăn xong, tôi kết toán cho chị.”

“Lương tháng này đã phát rồi, bây giờ lại phát cho tôi lần nữa, thì có vẻ hơi quá. Hơn nữa, tôi được cậu chủ Hạ mời đến chứ không phải là cô, cho nên không cần cô trả lương cho tôi.” Chị Chiêm trả lời thành thật trả.

Tô Nhược Hân nghĩ, nếu cô trả tiền trong tay mình cho chị Chiêm, như vậy trước khi chưa nhận được lương thực tập ở phòng khám, toàn bộ chi phí sinh hoạt của cô và Chúc Hứa đều hết sạch rồi.

Thôi bỏ đi, cô cứ ghi nợ trước, sau này trả lại Hạ Thiên Tường vậy.

Ăn cơm, lần này chị Chiêm ngồi bàn ăn cùng.

Nhưng lại giống như bữa tối cuối cùng. Cho dù tay nghề của chị Chiêm không tồi, Tô Nhược Hân vẫn ăn không được ngon.

Chúc Hứa là người đầu tiên ăn xong, lập tức đi chơi đồ hàng.

Trong thế giới của trẻ nhỏ, đồ chơi và khu vui chơi là lớn nhất.

Nhìn thấy Chúc Hứa rời bàn ăn, lúc này chị Chiêm mới lên tiếng: “Cô Tô, quen cô lâu như vậy rồi, có một số lời, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với cô.”

“Chị nói đi.”

“Tôi không phải là người của cậu chủ Hạ.” Khi nói câu này, giọng bà ta rất nhỏ và thấp.

Nhưng cũng rất chân thành.

Tô Nhược Hân ngạc nhiên, không ngờ chị Chiêm lại thành thật như vậy. Nhưng nói lời này với cô, rõ ràng là cũng muốn để cô biết, có rất nhiều người bên cạnh Hạ Thiên Tường không phải là người của anh, mà là người khác gài vào bên cạnh anh.

Có thể là kẻ thù của anh, hoặc là ba mẹ anh sắp xếp, thậm chí còn có thể là bà cụ Hạ sắp đặt.

Tóm lại, bên cạnh anh mỗi ngày đều có thể là muôn vàn người khác nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

“Cảm ơn chị đã nói với tôi.”

“Cô Tô là người tốt, tôi tin người tốt sẽ được báo đáp!”

Ăn xong bữa tối, chị Chiêm thu dọn sạch sẽ phòng bếp, sau đó nhìn Tô Nhược Hân: “Cô Tô, tôi có thể đi được chưa?”

Không hiểu sao trái tim Tô Nhược Hân hơi nhói: “Sau này chị còn làm việc nội trợ không?”

“Có chứ, vẫn làm.”

“Nếu thời gian không gò bó, có thể làm parttime không?”

“Cô Tô muốn tôi tranh thủ thời gian giúp việc ở nhà khác, buổi tối đón Chúc Hứa, có phải không?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.” Đối với một người dám thừa nhận, mình không phải là người của Hạ Thiên Tường, cô cảm thấy con người chị Chiêm vẫn rất đáng tin.

“Cảm ơn cô Tô tin tưởng tôi như vậy, cô không sợ người gài tôi vào đây thật ra là muốn gây khó dễ cho cô ư?”

“Không sợ.” Với thái độ làm người của chị Chiêm, nhiều nhất cũng chỉ báo cáo một ít tình hình của cô cho người đó mà thôi.

Nhưng bây giờ trên người cô còn chỗ nào có thể thăm dò được chứ? Người đó sắp xếp chị Chiêm vào đây, chắc chắn là vì Hạ Thiên Tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.