Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 724



CHƯƠNG 724

Tăng Hiểu Khê thấy Phong Thắng muốn lừa Tô Nhược Hân thì ra vẻ tức giận tiến lên: “Bác Phong, cháu gọi bác một tiếng bác, bác không thể lừa Nhược Hân như thế được.”

“Ha ha ha, được được được, bác không dụ dỗ nhóc Tô, dù sao con bé cũng đã hứa chỉ cần bác bị bệnh, con bé sẽ chữa bệnh cho bác rồi.”

“Vâng, cháu hứa.” Tô Nhược Hân cười, sau khi trấn an Phong Thắng xong, cô quay đầu nhìn lại, Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đã bị đưa đi.

Còn Hạ Thiên Tường cũng không thấy đâu nữa.

Cô chợt thấy trong lòng trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía anh vừa đứng trước đó.

“Cô Tô, uống một ly không?” Mai Diễm Tinh đi tới.

Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần: “Cô Mai, khi nãy cảm ơn cô.” Ngày đó gặp Mai Diễm Tinh ở cửa hàng mỹ phẩm, cô hơi ghét người phụ nữ này, nhưng sau đó cô xoay người rời đi, Mai Diễm Tinh cũng không cố chấp ngăn cô lại.

Sau đó, nghĩ lại thì thấy không phải chuyện gì lớn.

Không ngờ hôm nay Mai Diễm Tinh lại quay video giúp cô một lần.

“Cô Tô, hôm đó cô đến cửa hàng mỹ phẩm là muốn mua nước hoa có mùi rượu sao?”

“Ừm, đúng thế.”

“Chẳng trách cô thử hết tất cả các loại mà cuối cùng lại không mua, thì ra là muốn dùng để chữa bệnh.” Nói đến đây, Mai Diễm Tinh tỏ vẻ ngại ngùng: “Xin lỗi chuyện hôm đó.”

“Không có gì, tóm lại hôm nay cảm ơn cô vì đã tin tưởng tôi.”

“Y thuật của cô rất cao siêu.” Nói xong, Mai Diễm Tinh còn giơ ngón tay cái: “Quả nhiên danh bất hư truyền.”

Được một “tình địch” khen ngợi, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: “Chỉ tình cờ gặp được chứng bệnh tôi trùng hợp biết chữa thôi.”

“Đi đi đi, cùng nhau uống một ly.” Mai Diễm Tinh đột nhiên nổi hứng, kéo Tô Nhược Hân về đại sảnh, mỗi người cầm một ly rượu, lấy mấy món ăn vặt rồi rời khỏi đại sảnh, tìm một chỗ yên tĩnh dưới giàn nho bên ngoài cổng sau, bàn mây ghế mây, vừa uống rượu vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vô cùng thoải mái.

“Tô Nhược Hân, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không có quan hệ gì sao?” Mai Diễm Tinh nhấp một ngụm rượu, tò mò hỏi.

“Phải, anh ta nói chúng tôi chỉ là bạn thôi.” Đây là lời của Hạ Thiên Tường, cô không hề nói sai.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa cất lời, chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống không độ, cô không khỏi rùng mình, sau đó nhìn thấy một bóng người phản chiếu trên bàn.

Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, trái tim lập tức nhói lên. Ngay sau đó, cô quay lại, không tiếp tục nhìn người đàn ông đi qua người mình lúc nào không hay.

Dường như đã rất lâu không tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy.

Hơi thở đàn ông quen thuộc tràn khắp cánh mũi. Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.

Đáy lòng vẫn luôn thủ thỉ “Hạ Thiên Tường, anh tránh ra”, đọc liên tiếp ba lần. Nhưng người đàn ông này vẫn đứng ở đó, dường như không hề có ý rời đi.

Mai Diễm Tinh nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Tô Nhược Hân, cô lừa tôi?”

“Cô ấy không lừa cô, tôi và cô ấy là bạn, lời này là tôi nói.”

“Thiên Tường, thế bây giờ anh…” Mai Diễm Tinh đứng lên, bắt đầu từ lúc Hạ Thiên Tường xuất hiện ở đây, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tô Nhược Hân. Cô ta không mù, cô ta nhìn thấy rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.