Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 741



CHƯƠNG 741

“Hạ Thiên Tường, anh câm miệng.” Tô Nhược Hân giơ tay bịt miệng Hạ Thiên Tường giống như một con thú nhỏ. Anh còn nói thêm nữa, cô sẽ phải tìm một cái lỗ để chui vào mất.

Tối hôm qua, cô Tô ường như có đáp lại anh thật.

Nhớ tới thì xấu hổ.

Rất xấu hổ.

Hạ Thiên Tường nhìn gương mặt đã cực kỳ xấu hổ của cô gái thì sung sướng cười ra tiếng, căn bản không ngậm miệng được.

Tô Nhược Hân thật ra chỉ là một con cọp giấy nhỏ.

Chẳng biết có phải vì có Tô Nhược Hân ở cùng không, không ngờ anh và Tô Nhược Hân cùng ăn hết tất cả thức ăn trong hộp đựng thức ăn.

“Ăn ngon.” Tô Nhược Hân ăn xong, thu xếp đồ xong, vươn vai một cái.

“Hộp cơm ăn ngon.” Nếu đổi lại là Tô Nhược Hân tự mình làm hộp cơm cho anh ăn, vậy chắc chắn sẽ càng ngon hơn.

Có điều, cô gái nhỏ còn nhỏ, anh không nỡ để cô xuống bếp.

Nếu quả thật phải xuống bếp, vẫn để anh làm là được rồi.

“Hạ Thiên Tường, chỉ một lần này thôi, không được có lần sau.”

“Vì sao?” Hạ Thiên Tường khẽ run lên. Có người nói người phụ nữ thích nhất là cơm hộp do đàn ông đưa tới, giống như anh cũng thích cô đưa vậy. Món gì cũng được, chỉ cần cô đưa là được. Đáng tiếc, Tô Nhược Hân không đưa.

“Buổi trưa, anh có thời gian thì ngủ trưa thêm đi, không được chạy tới chạy lui lãng phí thời gian.” Tô Nhược Hân nghiêm nghị giáo huấn Hạ Thiên Tường.

Mà Hạ Thiên Tường lại ngoan ngoãn gật đầu giống học sinh tiểu học: “Vậy ngày mai anh bảo người đưa qua cho em nhé?”

“Chuyện này…” Tô Nhược Hân hơi do dự, sau đó nhớ lại món ngon vừa rồi, không nhịn được mà khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền ngài Hạ rồi.” Cô nói xong, còn cười híp mắt vái một cái mang tính tượng trưng.

Đúng lúc có lá cây bay xuống và rơi lên tóc của cô, kết hợp với dáng vẻ cô khẽ mỉm cười, cứ như vậy rơi vào trong mắt Hạ Thiên Tường.

Tuyệt đẹp.

Anh chợt duỗi tay kéo Tô Nhược Hân vào lòng.

Tô Nhược Hân đột nhiên lấy lại tinh thần: “Hạ Thiên Tường, đây là công viên.”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới ngơ ngác buông tay: “Anh quên.”

Anh thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cho nên chợt quên mất mình đang ở đâu.

Trong đầu chỉ có dáng vẻ cười nhẹ nhàng của cô, tựa như hoa nở, vô cùng xinh đẹp.

“Hạ Thiên Tường, sau này không được làm như thế nữa.”

“Được.” Cô nói gì thì chính là cái đó.

“Nếu còn có lần nữa, em sẽ mặc kệ anh.”

“Vậy nếu không có lần nữa, có phải em vẫn sẽ quan tâm anh, tha thứ cho anh không?” Hạ Thiên Tường nhớ đến thứ trong cốp sau của Bugatti.

Không nên dùng thì tốt hơn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.