Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 781



Chương 781

Dịu giọng nói xong, anh cẩn thận đi về phía Tô Nhược Hân đang co người dựa sát vào góc tường: “Nhược Hân, nếu em muốn đến đại học Đồng, vậy thì cứ đến đó, không cần để ý đến điểm trúng tuyển, em muốn học trường nào cũng được, chờ khai giảng anh sẽ đích thân đưa em đến đại học Đồng nhé.”

Tô Nhược Hân chợt ngước mắt: “Anh chịu cho em đến đại học Đông?”

Chuyện này không thể nào, anh tính toán mọi cách khó khăn lắm mới khiến đại học Nam Kinh nhận cô, bây giờ lại đồng ý đưa cô đến đại học Đồng?

Cô không tin.

Cô không thể tin được.

“Ừm, Nhược Hân muốn đến đại học nào thì cứ đến đại học đó, một ngày có Hạ Thiên Tường anh ở đây không ai có thể ngăn cản em.” Giọng điệu ngang ngược vang vọng khắp căn phòng nhỏ này cũng dội vào tai của Tô Nhược Hân.

Cô ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ cô thật sự đã đổ oan cho anh?

“Nhược Hân, đến đây nào, về nhà rồi tính nhé?”

Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông lại lần nữa vươn tay ra, không tự chủ đặt lên đó.

Nếu chuyện cô thi đậu đại học Nam Kình không phải do anh làm, thế thì không còn là việc cô có tha thứ cho anh hay không nữa.

Mà là cô đã vu oan cho anh.

Thậm chí còn vì đổ oan cho anh mà chạy ra ngoài suýt nữa mất mạng.

Nếu thật sự cô đã vu oan anh, những gì cô gặp phải cả ngày nay chẳng phải là do bản thân tự gieo gió gặt bão sao?

Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, khô ráo ấm áp.

Nhỏ nhắn nhưng rất mềm mại, khiến anh không muốn buông ra nữa.

Nếu không phải có quá nhiều người †rong phòng, anh đã ôm cô đi luôn rồi: “Em đi được không?”

Hạ Thiên Tường dịu dàng dò hỏi, sự quan tâm trong đôi mắt đen nhánh kia cứ như trong mắt anh chỉ có một mình cô, không còn người nào khác Tô Nhược Hân ngây ngốc gật đầu, mãi cho đến giờ vân chưa hoàn hôn lại từ trong mớ hồn loạn kia.

“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau bước vê phía cánh cửa.

Anh hoàn toàn ngó lơ những người khác ở hiện trường.

Mấy người kia không ai lọt nổi vào mắt anh.

“Đợi đã.” Sau lưng bỗng dưng truyền đến giọng nói của Trân Sang.

Hạ Thiên Tường lại như chẳng nghe thấy, dắt Tô Nhược Hân tiếp tục đi về trước, chỉ muốn rời khỏi thế giới đông người này.

Bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với Tô Nhược Hân, dỗ dành làm vơi đi sự bất lực yếu đuổi của cô mà anh nhìn thấy ban nãy.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không đồng ý, khế kéo tay Hạ Thiên Tường: “Anh chờ một chút.”

Thế là vì một câu này của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.